Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệnh bài

Tiểu thuyết gốc · 1656 chữ

“Bớt nói nhảm, nhường thánh tử tông ngươi ra đây cho bổn tọa.”

Lâm Thiên cảm thấy khá chán, hắn cần phải làm việc này vì đây là việc chuẩn bị khá cần thiết để cho các kế hoạch tương lai.

Khí vận chi tử chỉ cần điểm khí vận đủ cao có thể tự động nhận được chúc phúc thiên đạo, nhưng để có thể lên điểm khí vận thì hoàn toàn phải nhờ vào Lâm Thiên. Khí vận chi nữ cũng hoàn toàn dựa vào điểm khí vận của khí vận chi tử để tăng điểm khí vận cho mình.

Hắn đã thông qua hệ thống biết được điểm khí vận của Ngọc Dao về cơ bản sẽ vẫn tăng lên rất cao nếu liên kết với Diệp Phàm, nhưng dù cho cao đến mấy cũng rất khó để đạt đến đỉnh cao mà thiên đạo yêu cầu.

Vì lẽ đó, cắt đứt liên kết khi điểm khí vận của cả hai đã đủ cao chính là cách khá tốt để dồn điểm khí vận cho khí vận chi tử.

Và đó cũng chính là lý do mà hệ thống đưa nhiệm vụ điều giáo khi liên quan đến khí vận chi nữ, chỉ cần Liên kết của khí vận chi nữ không còn là Diệp Phàm. Điểm khí vận của nàng sẽ bị Lâm Thiên kiểm soát, lúc đó hắn có thể tạo thêm khí vận chi tử hoặc bồi dưỡng Diệp Phàm lớn mạnh hơn nữa.

“Khụ… Khụ…”

“Đồng hữu bớt giận, không biết thánh tử tông ta đã đắc tội gì với đồng hữu?”

Thanh Hằng lão tổ ngoắc tay ra hiệu cho đám người Thanh Vân Liên tiến đến, bọn họ vẫn còn đang bất động và hai chân gần như đã hoàn toàn mất đi sức lực.

Hai trưởng lão ngay lập tức hiểu ý, truyền âm rất nhanh đến với ban chấp sự và yêu cầu thánh tử ngay lập tức trình diện.

Thanh Hằng nuốt một ngụm nước bọt lớn, lão có thể cảm nhận được uy áp mà Lâm Thiên đang tạo ra chắc chắn không đơn giản là vừa bước vào Hoá Thần kỳ cảnh giới.

“Nhiều lời.”

Lâm Thiên xoay nhẹ người và Thanh Hằng lão tổ ngay lập tức bị đập thẳng xuống sàn nhà, như thể trọng lực vô hình đang nén chặt lên người lão vậy.

Hắn cũng không muốn tốn thời gian ở đây quá lâu, đôi mắt nhìn vào hư không và cánh tay gầy trơ xương giơ lên một cách chậm rãi.

“Ra đây!”

Không gian vặn vẹo, một bóng người chậm rãi xuất hiện trong tầm tay Lâm Thiên.

Hắn tướng mạo khá khôi ngô, nhưng trang phục có phần nào loè loẹ cùng khí tức yếu ớt thảm thương. Có vẻ như là một tên Luyện Khí kỳ tu sĩ mà thôi.

Nhưng Lâm Thiên hoàn toàn nhận biết người này, chắc hẳn là thánh tử Thanh Thiên Tông đây mà.

“Đ-Đại nhân…”

Thanh Huy rưng rưng đôi mắt, hắn chắc chắn không ngờ rằng mình đã vô tình chọc đến một đại nhân vật như Lâm Thiên. Hắn cũng chẳng bao giờ tin được kẻ gọi Diệp Phàm kia lại có đủ khả năng để một đại năng chống lưng cho mình cả.

“Bổn tọa không có nhiều thời gian nên sẽ nói ngắn gọn, ngươi cần phải cố gắng đừng để bổn tọa thất vọng.”

Lâm Thiên nhếch mép cười nhẹ, hắn càng mong ngóng có thể nhanh chóng tăng cường khí vận chi tử vận khí, và những kẻ phản diện râu ria như Thanh Thiên Tông không nghi ngờ gì chính là chất xúc tác tốt nhất.

“Tiểu bối xin nghe…”

Thanh Huy nuốt nước mắt vào trong, hắn đang thật lòng muốn bản thân mình nhanh chóng chết đi. Tâm trạng hiện tại của hắn đã không thể dùng từ khủng hoảng để hình dung được nữa.

“Từ giờ, ngươi và toàn bộ Thanh Thiên Tông…”

[Khí vận chi tử +100 điểm thiên mệnh]

“Tốt!”

Lâm Thiên cười nhẹ, hắn chậm rãi bước đi trong không gian mật thất và đôi mắt đen đảo nhẹ một lượt trên bảng trạng thái hệ thống.

"Không ngờ rằng lão tổ không những không những không truy cứu ta mà còn thay ta đi đến Thanh Thiên Tông đòi nợ."

Diệp Phàm thở phào và uống nhanh tách trà nóng.

"Lão ta cũng coi như có chút dùng được, không đến nỗi phế vật như lũ trưởng lão kia. Nhưng ngươi vẫn cần đề phòng lão."

Từ bên trong mặt ngọc phát ra giọng nói đi thẳng vào đầu Diệp Phàm.

"Ta hiểu rõ, lúc bị y bắt lấy thì Lâm lão có bị truy ra cái gì không?"

"Cảnh giới lão ta chắc chắn từ Hoá Thần kỳ đỉnh phong trở lên, nhưng ngươi yên tâm đi, vẫn chưa thể tìm thấy gì từ ta đâu."

"Vậy thì yên tâm rồi."

Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng bớt căng thẳng mà ngã ra giường. Hắn có bí mật không thể để cho bất cứ ai phát hiện, kể cả những người thân quen nhất.

Lâm lão!

Lâm lão là linh hồn sống bên trong mặt ngọc của Diệp Phàm, dựa theo những gì lão nói thì cả hắn và lão có mối quan hệ dòng dõi rất xa. Nhưng bằng nhiều lý do thì hiện tại cả hai đang sống nương tựa vào nhau. Lâm lão giống như người cha, người thầy chỉ dạy mọi thứ cho hắn. Nhưng có nhiều điều lão cũng không hề can thiệp vào.

"Thánh nữ dường như cũng có chút ít tình ý dành cho ngươi đó tiểu phàm tử!"

Không khí căng thẳng mất đi thì Lâm lão lại ngay lập tức trở về trạng thái cợt nhả vui đùa như ban đầu.

"Lão thấy thế sao?"

"Đương nhiên."

Cộc! Cộc!

"Vừa nhắc giai nhân thì giai nhân đã đến cửa, ta tạm lui cho ngươi có thời gian vui vẻ cùng nàng vậy."

"Hả?"

Bên ngoài có ai đó vừa gõ cửa, Diệp Phàm nhanh chân bước đến và mở cửa.

"Diệp Phàm sư đệ."

“Vâng, Ngọc sư tỷ!”

Hắn nhanh chân chạy đến mở cửa, một tuyệt sắc giai nhân ngay lập tức xuất hiện khiến căn phòng bỗng chốc trở nên rực rỡ.

Nàng mặc trên người áo lụa mỏng thướt tha để lộ dáng người đường cong mềm mại, gương mặt khả ái cộng thêm mái tóc có chút ẩm ướt tạo ra phong vị mát mẻ đến dễ chịu.

Một cỗ mùi thơm theo nàng tiếp đến khiến Diệp Phàm có chút ngẩn người mà quên cả việc mời Ngọc Dao vào phòng, hắn và nàng cứ như thế đứng yên một hồi lâu không có động tĩnh.

“Sư đệ là đang, bận sao?”

Ngọc Dao có chút hỏi dò, nếu thật Diệp Phàm đang trong lúc tu luyện mà bị phá bĩnh thì thật sự nàng có hành động hơi khiếm nhã mất rồi.

“À Không không!”

Diệp Phàm cười nói và ngay lập tức mời Ngọc Dao vào phòng, rót trà cho nàng.

“Chỉ là đệ vẫn đang khá bàng hoàng chuyện hôm nay nên có chút thất thần, mong sư tỷ không chê cười.”

“Là vậy sao.”

Ngọc Dao mỉm cười nói, nụ cười nàng như nụ hoa xuân khẽ nỡ khiến gương mặt Diệp Phàm nhanh chóng đỏ ửng, hắn thật sự là có chút ít cảm giác muốn phạm tội vào lúc này.

“Nhưng ta đến đây là có chuyện muốn truyền đạt, đệ cần cẩn thận ghi nhớ.”

“Vâng sư tỷ!”

Ngọc Dao lấy ra một lệnh bài nhỏ và đặt lên bàn, nàng có chút ngưng trọng và nói chậm.

“Lão tổ tuy rằng đã ra mặt giải quyết chuyện tông môn, nhưng chuyện đệ đắc tội rất nhiều trưởng lão trong Huyền cung vẫn như cũ có chút rắc rối. Họ có lẽ sẽ yêu cầu sư đệ thực hiện những nhiệm vụ khó khăn.”

Gật đầu đáp trả, Diệp Phàm đương nhiên nhận thức rõ chuyện này. Mặc dù thế thì hắn vẫn chẳng thể làm khác được, dù sao cũng lỡ đắc tội cả rồi.

Phóng lao thì theo lao thôi.

“Đây là lệnh bài lão tổ vừa ban cho ta, có khả năng bảo hộ một đòn toàn lực của Nguyên Anh kỳ đỉnh phong tu sĩ. Đệ hãy giữ đi.”

Diệp Phàm có chút khó tin nhìn vào dung nhan tuyệt thế trước mắt mình.

Nàng đâu cần phải trả ân cho hắn điên cuồng đến thế.

Bản thân Diệp Phàm không phải quá ngu ngốc, hắn cũng nhận biết Ngọc Dao là đang tìm cách trả phần ân nghĩa kia cho hắn, nàng không muốn dây dưa gì với hắn cả.

Nếu là nàng muốn, cũng không ảnh hưởng gì.

“Đa tạ Ngọc sư tỷ, vậy ta xin nhận phần ân tình này.”

“Ừm, hãy cố gắng hơn nhé.”

Ngọc Dao nói và rất nhanh đứng dậy rời khỏi, nàng đi không ngoảnh lại và gương mặt mang theo cảm xúc nhẹ nhõm như vừa trút đi được gánh nặng.

“Vậy là nhóc con ngươi bị đá rồi.”

Lâm lão cười nói, lão vuốt vuốt bộ râu và lắc đầu.

Dù sao thì hiện tại Diệp Phàm quá mức nhỏ yếu, ngay cả sinh tử bản thân cũng hoàn toàn phụ thuộc vào thiện tâm của người khác thì chẳng có quyền mưu cầu hạnh phúc.

Đây là lẽ dĩ nhiên mà thôi.

“Uy, ngươi không phải là bị phũ đến đau lòng chứ?”

Lâm lão cúi xuống nhìn Diệp Phàm vẫn đang trầm mặc cầm lệnh bài, nhưng ngay lập tức lão cũng giật mình chụp lấy lệnh bài và xoay tay phong bế nó.

“Lâm lão cũng cảm giác được sao?”

Bạn đang đọc Phản Phái: Ta Ban Tặng Khí Vận sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.