Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạp không

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

“Đương nhiên, đây là khí tức ba động của Hoá Thần kỳ cường giả, ta làm sao không biết được.”

Diệp Phàm nãy giờ chỉ là đang cảm ứng được lệnh bài này có chút kỳ lạ mà thôi, nhưng sao hành động của Lâm lão mới khiến hắn giật nảy mình.

Hoá Thần kỳ, là lệnh bài của lão tổ!

“Không lẽ là lão tổ hắn đang nghi ngờ ta?”

“Không hẳn, khí tức này cũng không mang theo khả năng truyền dẫn tin tức, hẳn là lão ta là người chế tác khối lệnh bài này nên nó mới lây nhiễm chút ít khí tức đó mà thôi.”

Lâm lão vuốt râu nói, hắn cũng từng là Hoá Thần kỳ đại năng nên vẫn là biết được chút ít thủ đoạn của cường giả cấp độ này.

Nhưng đây cũng chính là dấu hiệu cho thấy lão tổ Huyền Thiên Đạo Cung đang chú ý đến Diệp Phàm, hoặc cũng chính là đang quan sát hắn.

“Ngược lại đây cũng chính là một đợt cơ duyên.”

Lâm lão nói, tay quăng khối lệnh bài về phía Diệp Phàm.

“Mau mau truyền dẫn nguyên khí của ngươi vào lệnh bài, dùng nó như một vật dẫn để tu luyện.”

“Không lẽ.”

Lâm lão gật đầu, khối lệnh bài này ngoại trừ có đính kèm chút ít khí tức Hoá Thần kỳ thì lại có thêm nguyên khí Hoá Thần tu sĩ, và đặc biệt nó không hề bị phong bế lại, may là lão đã nhanh tay phong bế nên vẫn còn khá đủ đầy.

“Đây có lẽ là phần thưởng lão ta dành cho ngươi vì đã bảo hộ Thánh nữ.”

Lâm lão nói, đây là lý do lão dùng tạm để giải thích, vì cơ bản việc này duy nhất chỉ lợi không hại cho Diệp Phàm.

Người lão tổ này, có lẽ có thể trở thành một chỗ dựa đắc lực cho Diệp Phàm cũng không chừng.

“Vâng.”

Diệp Phàm nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện và nhận thần vào lệnh bài, nó xoay tròn trước mặt hắn đồng thời tuôn ra một luồng ánh sáng xanh xinh đẹp chui vào thể nội Diệp Phàm, điên cuồng bồi đắp tu vi cho hắn.

Một đêm nhanh chóng qua đi.

Diệp Phàm thở mạnh và mở rộng đôi mắt mình, hắn cảm giác bản thân tuy rằng không có tăng trưởng quá nhiều về mặt tu vi nhưng thể trạng lại được tôi luyện và tẩy rửa liên tục khiến căn cơ trở nên vững chắc hơn rất nhiều, trong lúc mơ hồ lại còn cảm nhận được một đoạn cốt của mình cứng rắn cực độ.

Lệnh bài chậm rãi hạ xuống vào lòng bàn tay Diệp Phàm, hắn mỉm cười nhẹ và trong lòng không khỏi có chút cảm giác biết ơn. Mặc dù lão tổ Huyền Thiên Đạo Cung thật ra chỉ với việc không định tội hắn cũng đã khiến Diệp Phàm rất cảm kích, nhưng hành động này còn khiến hắn cảm giác được một tia ấm áp đã lâu không thấy.

“Nếu họ vẫn còn sống, có lẽ…”

Thở dài một hơi, Diệp Phàm thay một bộ trang phục của ngoại môn đệ tử và bắt đầu ngày mới như mọi lần.

Cánh cửa mở rộng, hắn dùng tay che đi ánh mặt trời chiếu rọi và nhanh chân bước về phía văn phòng công vụ, nơi mà các đệ tử ngoại môn có thể nhận nhiệm vụ và họp hành.

“Đó là Diệp Phàm sư huynh!”

“Nghe đồn hôm qua huynh ấy đã được lão tổ miễn tội vì đã đánh thánh tử Thanh Thiên Tông.”

“Không giả chứ? Thánh tử Thiên Thanh tông là Luyện Khí chín tầng đấy!”

“Lúc đó ta cũng có ở gần đó, chắc chắn không giả được. Thậm chí Ngọc Dao thánh nữ cũng được huynh ấy cứu giúp.”

“Thật soái! Thật cường đại!”

Từng tiếng bàn tán vang lên, Diệp Phàm bỏ ngoài tay và bước nhanh đến bảng phân bố nhiệm vụ, hiện tại hắn cần nhận nhiệm vụ để tích điểm tích phân và hối đoái một chút ít tài nguyên tu hành, tu vi Luyện Khí năm tầng đã mơ hồ có thể đột phá.

“Thu thập dược liệu, bảo vệ đoàn xe, phụ giúp săn bắn.”

Đa số cũng chỉ là những nhiệm vụ tương đối đơn giản và có phần dễ dàng, với đa phần ngoại môn đệ tử thì cũng chỉ đủ quyền hạn tiếp cận những cấp độ nhiệm vụ như thế này mà thôi.

Mặc dù với tu vi sắp đột phá đến Luyện Khí sáu tầng đã đủ điều kiện cho phép Diệp Phàm gia nhập vào nhóm đệ tử nội môn, nhưng hắn hiện tại chưa vội vào đấy khi vẫn không tìm được chỗ dựa vững chắc.

Nơi càng sâu thì nước càng đục, hắn tuyệt không hành động một cách bất cẩn được.

“Vậy thì thu thập dược liệu vậy.”

Giật phăng tờ giấy nhiệm vụ, đây là một khu vực thôn làng nằm dưới vùng kiểm soát của Huyền Thiên Đạo Cung, và cũng thuộc vào Gia Hiệp quốc - một đất nước có dân số tiếp cận mười vạn với rất nhiều gia tộc cùng các tông môn cấp thấp.

Đây vẫn là vùng an toàn.

“Thời hạn cho nhiệm vụ là bảy ngày sao.”

Cất gọn tờ giấy vào trong ngực, Diệp Phàm bước nhanh khỏi nơi đây và ghé về phía gian phòng của mình để chuẩn bị chút ít. Hành động của hắn thật trông rất giống một người đang sợ thứ gì đó và cố tìm cách bỏ chạy vậy.

“Mong rằng chuyến đi này sẽ thuận lợi.”

Vù! Vù! Vù!

Lâm Thiên chắp hai tay sau lưng và đứng lặng yên giữa bầu trời lớn, hắn dùng đôi mắt chỉ còn lại hai chiếc hố đen nhìn chằm chằm vào mặt trời đỏ rực đang dần dần hiện thân và cơ thể cũng được làn gió nhẹ thổi qua.

Cảm giác ngắm bình minh như thế này đúng là rất sảng khoái, và có chút kích thích.

Liếc nhìn xuống hai chân, Lâm Thiên cảm giác vẫn có chút run run nhưng hiện tại cũng dần thích ứng hơn hẳn. Hắn hoàn toàn có cảm giác bản thân tuỳ thời có thể di chuyển tuỳ ý trên bầu trời này nên cảm giác an toàn vẫn chiếm phần lớn sự sợ hãi sẵn có.

Dù sao thì Lâm Thiên cũng chẳng phải tu sĩ bước từng bước lên cảnh giới này, hắn chỉ là con người bình thường bị buộc xuyên qua đây và tiếp tục làm trâu làm ngựa cho thứ gọi là Thiên Đạo kia.

Hoặc ít nhất là hắn nghĩ thế.

Lần đầu thử bay lên cao thì bản thân Lâm Thiên bị hoảng và phải lùi lại tạm nghỉ một đoạn dài, sau đó tiếp tục thử vài lần nữa thì mới dần quen và nâng dần độ cao.

Sau hơn nửa ngày luyện tập và thích ứng thì hiện tại hắn có thể ung dung đứng trên hai trăm mét nhưng vẫn khá thoải mái, mặc dù chân vẫn còn có chút run rẩy và cảm giác lạnh buốt từ xương.

Lần trước thì kẻ đến Thanh Thiên Tông là một trong hai đạo phân thân của hắn, vì thế mà lão già đó hoàn toàn nắm giữ thực lực bản thân mình. Mặc dù nắm toàn quyền kiểm soát nhưng Lâm Thiên vào thời điểm đó chỉ như khán giả xem phim bằng góc nhìn thứ nhất thôi vậy.

“Thật hâm mộ những kẻ này, chỉ đứng thôi cũng cần gan dạ cực độ rồi. Vậy mà…”

Lâm Thiên nói khẽ, hắn đưa mắt về trái và nhìn xuyên qua hàng nghìn dặm trông thấy một đám đệ tử nội môn đang ngự kiếm bay vèo vèo trên trời.

Hoàn toàn khác hẳn với hắn, chỉ đứng yên trên trời cũng khó chứ đừng nói đến việc bay.

Trước đó thì thuấn di phần nào đó dễ làm quen hơn, nó cũng tương tự việc xem ti vi với sự chuyển cảnh đột ngột. Mặc dù làm quá nhiều lần khiến Lâm Thiên gần như nôn tại chỗ thì mọi thứ vẫn khá tốt.

Hắn nếu có được tâm trí hoặc sự thích ứng của gã lão tổ cũ thì cũng chẳng đến mức như thế này.

Tay phải giơ lên trước mặt, cánh tay gầy còm với da bọc xương và các vết chai sạn xấu xí. Lâm Thiên có thể cảm nhận được không khí đang méo mó xung quanh tay mình, và dường như hắn có thể chụp lấy bất cứ thứ gì từ khoảng cách khó tin và bóp nát nó.

Có lẽ nếu Lâm Thiên đụng mặt một ai đó có cảnh giới ngang bằng hắn thì sự thất bại trong tích tắc là chuyện chắc chắn, dù sao thì một người bình thường sở hữu sức mạnh cũng chẳng bao giờ bằng những kẻ đã tự mài dũa sức mạnh đó cho mình.

“Thật mỏi mệt.”

Thở dài trong lòng, hắn ban đầu vẫn rất hào hứng, nhưng hiện tại thì chỉ duy nhất một cảm giác đang tồn tại. Sự uể oải và chán nản.

“Cung kính lão tổ!”

Tôn Thái Nghĩa đứng nơi xa dưới đất và quỳ gối bái lạy Lâm Thiên, tay phải hạ xuống và bản thân tuy rằng vẫn đang quay lưng về cung chủ đang quỳ ở phía dưới, Lâm Thiên nhàng nhạt đáp.

“Chuyện gì.”

Bạn đang đọc Phản Phái: Ta Ban Tặng Khí Vận sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.