Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Đúng như chúng ta dự liệu!"

Tiểu thuyết gốc · 1517 chữ

“Chuyện gì.”

Âm thanh của hắn không lớn, thậm chí có chút nhỏ nhẹ nhưng lại khiến tâm thần Tôn Thái Nghĩa rung lên từng hồi. Cảm giác như thể hắn đang phải đối mặt một tôn mãnh thú khổng lồ vậy.

“Chuyện là, lão tổ ngài bị chúng vãn bối làm phiền khổ tu chỉ vì một chuyện cỏn con, vì thế mà các trưởng lão rất lo lắng cho ngài.”

“Hửm?”

Lâm Thiên hừ nhẹ, hắn quên mất chuyện này.

Nhưng cũng đâu ảnh hưởng gì, sao mấy lão quái này lại cứ đề cập lại chuyện cũ vậy, hay là do vẫn còn cay Diệp Phàm?

Lâm Thiên nghĩ, hắn trầm ngâm vài giây và phía xa Tôn Thái Nghĩa một tấm lưng đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Tôn Thái Nghĩa đến đây vừa để quan sát và kiểm tra tình hình của lão tổ, vừa để hiểu tâm ý của ngài liệu có điều gì bất mãn hay không. Dù sao thì hiện tại sức mạnh toàn Huyền Thiên Đạo Cung phụ thuộc hoàn toàn vào Lâm Thiên, các trưởng lão đều lo ngại việc cưỡng ép phá quan phần nào tổn hại đến căn cơ và quá trình khổ tu của lão tổ.

Và nếu chuyện đó thật sự xảy ra, bọn họ cần dốc hết sức để bồi đắp.

Mặc dù lão tổ đến hiện tại vẫn chưa đề cập, nhưng có khả năng rất cao đây là một bài thử cho khả năng cảm ứng và xử lý vấn đề của các trưởng lão.

Nghĩ đến chuyện này, Tôn Thái Nghĩa càng thêm run rẩy, hắn không dám nhìn lên lão tổ và cảm giác như từng giây trôi qua đều đặt thêm vào lòng hắn một quả cân nặng trịch.

“Đúng là phí công.”

Sau một khoản thời gian im lặng lâu, Lâm Thiên thở dài và nói khẽ, mặc dù thế thì Tôn Thái Nghĩa cũng đã rất nhanh nghe được lời nói kia.

Phí công?

Ý của lão tổ rằng ngài đã bỏ ngang khổ tu và rời đi theo lời gọi của đám vãn bối yếu kém kia là một chuyện phí công, nếu như vậy thì chắc chắn cái giá mà ngài ấy đã phải bỏ ra để giúp đỡ con cháu ngu muội của mình hoàn toàn lớn đến khó tin.

Mặc dù đối với Hoá Thần kỳ đại năng cũng ảnh hưởng đến vậy sao?

Đó là lý do mà cả đêm qua và hôm nay ngài ấy chỉ chậm rãi bước từng bước một lên hư không để cuối cùng là lặng im một cõi ngắm bình minh hay sao?

Hoặc ngài ấy đang cảm thấy khó chịu?

Tôn Thái Nghĩa nhanh chóng suy nghĩ cực nhiều trong đầu và từng thứ một cứ thế tuôn ra, liên kết lại với nhau và hắn đưa ra một kết luận cuối cùng.

Sự cầu khẩn của bọn họ đã khiến lão tổ phải chịu phản phệ khi phá quan đáp lời, đó cũng là lý do cho hành động cực kỳ lỗ mãng vào ngày hôm qua khi ngài tự mình đi đến Thanh Thiên Tông. Vì ngài đã bị ảnh hưởng nên hiện tại việc tiếp tục khổ tu là không cần thiết, lẽ đó nên lão tổ mới thả trôi bản thân tại đây, giữa chốn thiên địa này.

Hai tay Tôn Thái Nghĩa siết chặt, hắn hận bản thân không thể ngay lập tức trao đổi sinh mạng mình để bù đắp cho lão tổ. Và càng hận hơn khi ngài lại tỏ vẻ nhưng chẳng có vấn đề gì, chẳng lẽ trong mắt lão tổ ngài, đám vãn bối chúng ta chỉ là một lũ ăn bám phế vật không thể giúp ích hay sao?

“Sao im ru vậy?”

Lâm Thiên có chút lo lắng trong lòng, chẳng lẽ đám cáo già này nhận ra có gì đó khác thường với hắn?

Tâm thái có chút căng thẳng, Lâm Thiên tuy rằng có hệ thống gia thân nhưng hắn vẫn chưa thể chắc chắn rằng những lão bất tử ở đây không nhìn thấy mình có gì bất thường.

Diệp Phàm chỉ đơn giản đánh vượt cấp một lần mà các lão ấy đã có thể tra ra gần như toàn bộ thông tin kể cả kim thủ chỉ của hắn, mặc dù cũng không phải là tất cả. Nhưng đó gần như là dấu hiệu cho biết rằng trí tuệ của Lâm Thiên đặt vào nơi đây hoàn toàn nằm ở tầng dưới chót.

Hắn lúc trước cũng đâu phải dạng người thông minh, và giờ thậm chí còn tệ hơn.

Ở thế giới này có sưu hồn thì phải, cảm giác chắc hẳn cũng không dễ chịu cho cam.

Cả hai im lặng trong gần như nửa canh giờ, cho đến khi Lâm Thiên cảm giác bản thân đã chán và muốn xuống lại thì hắn phát hiện một điểm.

“Xuống thế nào bây giờ?”

Do lúc di chuyển lên chỉ là bước chân trên không trung một cách chậm rãi, vì thế mà Lâm Thiên cứ nhắm mắt đi thẳng cũng có thể lên rất cao. Nhưng đi xuống lại là một chuyện khác, hắn nên đáp thẳng xuống một cách mạnh mẽ hay thuấn di.

Đang có Tôn Thái Nghĩa ngay đây nên không thể làm mấy trò bậy bạ được, và nếu hắn hành động quá tầm thường thì có thể nào đó lại khiến lão ta nghi ngờ.

“Lão tổ…”

Tôn Thái Nghĩa nói một cách khó nghe, lão như thể đang nghiến chặt răng và rên rỉ vậy.

“Lão tổ! Đúng rồi nhỉ! Mình là lão tổ của nơi đây cơ mà, muốn làm gì cũng đâu cần quan tâm bọn chúng suy nghĩ, nếu có nghi ngờ thì cứ giả ngu là được, dù sao thì mình vẫn mạnh nhất vào lúc này mà.”

Lâm Thiên nghĩ, hắn lắc lắc đầu và bước một chân về phía trước.

Ngay lập tức hắn xuất hiện bên cạnh Tôn Thái Nghĩa, một tay vỗ vỗ vai cung chủ và nói.

“Ngươi cứ tập trung làm tốt chuyện của mình đi.”

Nói đoạn, hắn lần nữa biến mất như thể chưa từng xuất hiện tại đây.

Cơ thể như đổ sụp xuống nền đất, Tôn Thái Nghĩa cay đắng nhăn mặt và sau vài giây ngắn. Rất nhiều lão già cũng xuất hiện tại nơi đây.

Trong nhóm đó có một bóng hồng xinh đẹp bước nhanh lại, cất tiếng nói ngọt ngào.

“Cung chủ, lão tổ?”

“Đúng như chúng ta dự liệu.”

“K-Khốn!”

Một vài trưởng lão dậm chân và gương mặt bỗng chốc tang thương thấy rõ, từng người ở đây đều mang thần sắc ảm đạm và có chút tức giận.

“Tất cả đều tại thứ ngoại môn Diệp Phàm kia!”

“Nếu không phải hắn, lão tổ chắc chắn không cần hiện thân trấn áp Thanh Thiên Tông!”

Nhưng vài người lại không đồng tình với suy nghĩ kiểu đổ lỗi kia.

“Không có Diệp Phàm thì chẳng lẽ chúng ta cần hai tay dâng lên Ngọc Dao nàng? Và các ngươi chắc chắn hiểu dù cho không có Diệp Phàm nhúng tay thì Thanh Thiên Tông cũng sẽ có cớ để thôn tính cung ta mà thôi.”

“Tình hình dù cho bắt đầu thế nào thì quy chung cũng chỉ về một kết quả duy nhất, Thanh Thiên Tông phát động chiến tranh với Huyền Thiên Đạo Cung. Diệp Phàm cũng chỉ là một cái cớ.”

“Nếu các lão bất tử các ngươi cường đại hơn thì đâu có chuyện gì? Nếu chúng ta có nhiều hơn Nguyên Anh cao thủ thì cần gì sợ bọn chúng!”

“Nhiều hơn thì đã sao, cùng lắm chỉ mười Nguyên Anh đổ lại.”

“Thanh Thiên Tông chắc chắn đã tìm được đồng minh, còn chúng ta thì không. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu, chuyện này hoàn toàn đã được tính toán rất kỹ và cách giải quyết duy nhất cũng đã xảy ra.”

Người vừa lên tiếng là một trong các trưởng lão trẻ tuổi nhất - Tô Vân Linh, nàng có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ và kèm theo một vẻ ngoài cao quý cùng nhan sắc thậm chí không bị lép vế trước đồ đệ của mình là Ngọc Dao.

“Chỉ mới qua một ngày, bên phía Thanh Thiên Tông cũng chưa có động thái gì. Nhưng chắc chắn lão tổ đã giải quyết mọi chuyện êm đẹp.”

Nàng nói với chất giọng có chút mơ hồ, nếu thật sự cần thiết thì Tô Vân Linh có thể liên lạc với những người mà Huyền Thiên Đạo Cung đã cài vào Thanh Thiên Tông để lấy tình báo, nhưng làm thế thì sẽ tạo ra nguy cơ bị lộ tẩy khá lớn.

“Mọi chuyện, cứ để lão tổ quyết định.”

Tất cả gật đầu đồng ý và một làn gió thổi nhẹ, không gian nơi đây hoàn toàn biến mất chẳng thấy bóng dáng người nào cả.

Bạn đang đọc Phản Phái: Ta Ban Tặng Khí Vận sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.