Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Hiệp Quốc

Tiểu thuyết gốc · 1770 chữ

Gia Hiệp quốc có diện tích tương đối rộng lớn, mặc dù so với các tông môn nhị lưu cũng chẳng đáng là bao nhưng họ vẫn có thể đặt mình trong nhóm những quốc gia phồn vinh nhất.

Việc phụ thuộc vào một tông môn nhất lưu là chuyện khá khó với những quốc gia như thế này, chỉ với việc người chấp giữ Gia Hiệp hoàng gia chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng đã nói lên tình trạng của đất nước có phần yếu thế này.

Họ không đủ nhân tài để khiến các thế lực cao tầng chú ý, hoặc không có gì đáng giá trao đổi.

Đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn tràn đầy nghiêm nghị nhìn lướt qua các bản tấu chương chằng chịt chữ viết, Gia Liệt Thuận thở dài trong lòng và hướng mắt về phía đại sảnh - nơi các chư hầu và quan chức đang quỳ gối dự triều.

Hôm nay đã là ngày thứ tư ông phải xét duyệt các ý kiến nói về việc tăng cường bồi dưỡng thiên tài để nâng tầm đất nước hơn, nhưng sau ngần đó thời gian thì vẫn chưa có nơi nào đưa ra bất kỳ ai khiến ông hài lòng.

“Các khanh có lẽ nên bắt đầu nghĩ đến một cách khác.”

Vẻ ngoài già nua cùng đôi mắt sáng, nhưng gương mặt nhăn nheo cùng các nếp nhăn đầy trên trán khiến Gia Liệt Thuận trông chẳng khác gì một lão nông đang sầu khổ vì mất mùa.

“Chúng ta không thường xuyên xuất hiện bí cảnh, và linh khí cũng chẳng quá vượt trội bên trong nước ta. Hạ thần cùng các đại quan đã thử rất nhiều cách từ chiêu mộ cho đến dùng tài nguyên bồi dưỡng, kết quả thì cũng như bệ hạ đã thấy.”

“Tình trạng này đã kéo dài ngót nghét hơn chục năm, dựa theo tiến trình như thế này thì nếu như không có bất ngờ xảy ra. Gia Hiệp quốc tối đa chỉ có thể trụ thêm khoảng năm mươi năm trước khi bị các đế quốc xung quanh nuốt gọn.”

Gia Liệt Thuận xoa trán trước hai vị bá quan vừa báo cáo, thực ra ông đã biết về chuyện này, nhưng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.

“Vậy nếu chúng ta tìm cách…”

Một vị đại quan khác với ánh mắt sắc bén nói, thanh âm cũng rất nhỏ về sau và sát khí cũng bắt đầu xuất hiện.

“Không thể, sức mạnh quân sự của chúng ta hiện tại chỉ có thể phòng thủ đã là tốt lắm rồi. Lão già ông nếu muốn đi xâm lược cướp bóc tài nguyên thì tự mình dẫn quân mà đi!”

Ngay lập tức có người phản bác.

“Nếu bên phía ông có thể đào tạo người tài thì cần quan võ bọn ta cố gắng mở rộng nguồn tài nguyên để làm gì đâu cơ chứ?”

“Huỳnh lão đầu này là muốn đổ tội cho bên ta đã không đào tạo đúng cách hay sao?”

“Chứ còn gì nữa!”

“Vậy sao bên lão suốt hai mươi năm vẫn chỉ dậm chân tại chỗ thế kia, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ cũng chẳng có tiến triển gì, tư cách đâu mà chỉ trích bọn ta?”

“Lão già ngay cả Luyện Khí kỳ còn chưa thể viên mãn như lão cũng dám lên mặt nói móc ta?”

“Im lặng!”

Gia Liệt Thuận gõ mạnh lên bàn và quát lên, tình hình triều chính thật sự vẫn luôn lộn xộn như này trong rất nhiều năm. Bọn họ thật sự khan hiếm nguồn nhân sự trẻ đến đáng thương, gần đây tình hình càng ngày càng tệ, và Gia Liệt Thuận đã bắt đầu một kế hoạch khác.

Lão nhìn vào một phương hướng vô định, nơi xa cách vài tòa cung điện có một nhóm người đang luyện kiếm, một trong số họ là con gái Gia Liệt Thuận thương yêu nhất.

Gia Nguyệt Nhi - tu vi Luyện Khí kỳ tầng một, đang bước vào tuổi mười sáu đôi mươi.

Nàng sở hữu dáng người mềm mại thướt tha, vòng eo nhỏ có thể dùng hai bàn tay nắm trọn, đôi mắt sáng cùng mái tóc dài mượt mà.

Đôi mắt lần nữa hướng về những bản tấu chương, có một loạt các đơn yêu cầu được gửi đến rất nhiều tông môn khác nhau. Ông đã ra lệnh gửi những nhiệm vụ cấp thấp như này để thu hút vài đệ tử ngoại môn của các tông môn lớn, hoặc là một vài tông môn nhị lưu vẫn hoàn toàn đủ yêu cầu.

Còn về chuyện đệ tử nội môn thì Gia Liệt Thuận không hề nghĩ đến, đó gần như là chuyện viển vông và không có khả năng xảy ra.

Lão biết rõ không thể dùng con gái mình như một thứ để thu hút và giữ chân người tài, nhưng hiện tại đó là cách duy nhất. Và dù cho bản thân có là bật đế vương, Gia Liệt Thuận cũng chỉ có một người vợ hiện đang là hoàng hậu, lão cũng chỉ có ba người con với Gia Nguyệt Nhi là con gái út.

Nếu buộc phải chọn giữa đất nước và gia đình, mặc dù lão rất muốn lựa chọn gia đình, nhưng trách nhiệm của đế vương không cho phép lão quyết định điều đó.

Cũng vì lý do đó mà khi Gia Nguyệt Nhi biết chuyện này, nàng đã từ chối gặp mặt cha mình trong vài tháng trở lại đây.

“Báo!”

Một vị cẩm vệ chạy như bay vào đại điện, bỏ qua các quan đại thần vẫn còn đang trừng mắt với nhau và đi thẳng đế chỗ Gia Liệt Thuận, hắn thì thầm gì đó vào tai lão và gương mặt mệt mỏi kia bỗng nhiên sáng ngời lên.

“Thời gian xê dịch thế nào?”

“Đã qua ba canh giờ kể từ lúc chúng thần nhận được thông tin.”

“Tốt.”

Gia Liệt Thuận phẩy tay và rút thêm một tập giấy trắng, lão mỉm cười đồng thời bắt đầu viết gì đó lên giấy.

Tình báo lão vừa nhận được là thông tin tốt, cực kỳ tốt vào thời điểm hiện tại.

Huyền Thiên Đạo Cung đã có ngoại môn đệ tử nhận nhiệm vụ từ Gia Hiệp quốc, và dường như là một nhóm người thay vì chỉ một người duy nhất.

Đây không thể nói là một cơ hội tuyệt vời để tạo mối quan hệ và dùng công chúa Gia Nguyệt Nhi để lôi kéo nhân tài phục vụ cho đế quốc.

Thậm chí thông tin còn điều tra được những người đến có tu vi tiệm cận nội môn đệ tử, và một người trong nhóm từng có chiến công đánh bại thánh tử Thanh Thiên Tông. Tuy rằng chuyện đó đã được phong tỏa thông tin đi phần nào, nhóm tình báo của Gia Hiệp quốc vẫn đủ khả năng tiếp cận và nhận biết được.

Kẻ cần chú ý lần này mang tên: Diệp Phàm!

“Lâm huynh là lần đầu nhận nhiệm vụ bên ngoài phạm vi tông môn sao?”

Diệp Phàm dựa lưng vào lan can và hỏi người đang đứng im hóng gió ở gần mình. Hắn đã dự định nhận nhiệm vụ này một mình nhưng vào phút chót thì lại có thêm ba người nữa được thêm vào và hợp thành tổ đội bốn người đều có tu vi Luyện Khí kỳ.

Trong nhóm thì Diệp Phàm đã sơ bộ nắm rõ thông tin của họ, đều là ngoại môn đệ tử và có thiên phú chỉ ở mức trung bình. Nhưng trong số đó lại có một người khiến ngay cả Lâm lão cũng kêu hắn phải chú ý và cố gắng dò la đối phương.

Người này có gương mặt không quá tuấn tú, cũng rất ít nói. Phong thái rất chậm rãi và hành động hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nếu không phải Lâm lão nói với Diệp Phàm người này không tồn tại sát cơ thì hắn đã tin rằng đây là một lão già nào đó đang cố ý tiếp cận để trừ khử mình.

“Có lẽ vậy.”

Câu trả lời hời hợt đến khó chịu, nhưng gương mặt Lâm Thiên vẫn rất bình thản nhìn ngắm phong cảnh.

Đúng vậy, người trẻ tuổi này chính là phân thân còn lại của Lâm Thiên, hắn cần tiếp cận để có thể theo dõi Diệp Phàm một cách cụ thể và chính xác hơn. Còn lại thì là do bản thân quá chán khi ở lì một chỗ trong Đạo Cung.

Chẳng biết vì lý do gì mà các trưởng lão đồng loạt khuyên nhủ hắn hãy bế quan trở lại, và thật tình thì hắn cũng chẳng thể lấy thân phận lão tổ Huyền Thiên Đạo Cung để đi ra ngoài mà không khiến các thế lực khác dè chừng.

Dù sao thì lời đồn đại hắn tu thành Hoá Thần chẳng biết đã xuất hiện lúc nào, có lẽ bọn họ có tình báo và suy luận dựa theo những gì đã xảy ra khi Thanh Thiên Tông im hơi lặng tiếng sau vụ việc kia.

“Nếu bản thân mình thông minh hơn thì đỡ rồi.”

Thở dài trong lòng, Lâm Thiên cũng không dám hành xử quá cẩu thả. Trong thế giới này có rất nhiều kẻ đã sống hàng thiên niên kỷ và có kinh nghiệm cùng khả năng tư duy vượt trội qua hắn rất nhiều lần. Không chừng vài lần xuất hiện với vài đặc điểm dị dạng cũng khiến bọn họ nhận ra Lâm Thiên có gì đó khác lạ.

Cũng may là phân thân này có sự tách biệt với thân xác cũ của hắn khá rõ, và dù cho người khác có tu vi cao hơn cũng chẳng thể nhận ra được.

Cảm giác như thể chơi game với nhiều tài khoản phụ vậy.

Nhưng hắn chỉ có thể đồng thời “sống” tại một cơ thể duy nhất mà thôi. Hiện tại hai phân thân kia đang làm gì thì Lâm Thiên cũng đành chịu, nhưng cứ cách một ngày thì thông tin về hành động của phân thân sẽ được chuyển thẳng vào đầu hắn, mặc dù Lâm Thiên nghe qua nhưng cũng chẳng đủ khả năng để ghi nhớ toàn bộ.

Đành chịu thôi, hắn cũng đâu có thực sự tu thành Hoá Thần.

Bạn đang đọc Phản Phái: Ta Ban Tặng Khí Vận sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.