Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Nhiên Chui Tới Cửa

Phiên bản Dịch · 1873 chữ

Năm ngoái, khi đó Tề Huyền Tố còn chưa gia nhập Thiên Cương Đường, y đến Phụng Đài huyện, cũng là vào quán trọ nghe ngóng tin tức, sau đó một mình tiến vào huyện nha, đánh bại hai vị Bách Hộ Thanh Loan Vệ cùng với đám Thanh Loan Vệ khác, rồi ở trong huyện nha tìm kiếm "Huyền Ngọc" mà Thất Nương muốn. Cuối cùng, y phát hiện "Huyền Ngọc" được giấu trong một miếng chặn giấy.

Tề Huyền Tố cúi đầu nhìn miếng chặn giấy trong tay, có chút không chắc chắn, thầm nói: “Không thể nào trùng hợp đến vậy chứ? Hay là cố ý sắp đặt?”

Từ đầu đến cuối, la bàn trong túi y không có chút khác thường nào.

Tề Huyền Tố đặt miếng chặn giấy lên án thư, sau đó lấy la bàn ra khỏi túi.

La bàn vẫn không có phản ứng gì.

Tề Huyền Tố nghĩ ngợi, rồi đưa la bàn lại gần thêm chút nữa, gần như chạm sát.

Đến lúc này, la bàn mới khẽ rung lên rất nhẹ.

“Khá lắm.” Tề Huyền Tố không nhịn được thốt lên, “Xém chút nữa thì bỏ sót.”

Tề Huyền Tố cất la bàn, cầm lấy miếng chặn giấy, bàn tay từ từ dồn lực, nhưng miếng chặn giấy vẫn không hề nhúc nhích.

Y khẽ kêu “Hừm” một tiếng, tiếp tục gia tăng lực, với sức mạnh của một võ giả cộng thêm chân khí của tán nhân, cho dù là tảng đá cũng phải nát vụn dưới tay y, nhưng miếng chặn giấy này chỉ xuất hiện vài vết nứt mờ.

Tề Huyền Tố buông tay, vì dồn lực quá mạnh, năm ngón tay đều cảm thấy cứng đờ.

Xem ra tay nghề của thợ chuyên nghiệp vẫn hơn hẳn vị tri huyện kia, không chỉ kín đáo mà còn cần phải đến rất gần mới có thể sinh ra phản ứng, thậm chí độ bền cũng vượt trội hơn hẳn.

Tề Huyền Tố đành phải lấy ra “Thanh Uyên”, từ từ cắt dọc theo vết nứt.

Khi các mảnh vụn bề mặt dần dần rơi xuống, một mảng xanh biếc từ từ lộ ra bên trong.

Đây là khối “Huyền Ngọc” thứ ba mà Tề Huyền Tố từng thấy.

Sơn Quỷ Dao lại giấu ‘Huyền Ngọc’ trong miếng chặn giấy, rồi ngang nhiên đặt trên án thư, ý tưởng này chẳng khác gì với Lý Hồng Văn.”

Tề Huyền Tố gỡ hết các mảnh vụn, “Huyền Ngọc” giấu bên trong cuối cùng cũng hiện ra, hình dáng tựa như những đồng đao tiền cổ xưa, lại giống như một mảnh trăng khuyết.

So với ba khối “Huyền Ngọc”, khối ở Phụng Đài huyện thì toàn thân xanh biếc, ít huyết sắc hơn. Khối ở chùa Vu Lan có nhiều huyết sắc hơn bên trong, đã chuyển sang sắc đỏ. Còn khối thứ ba, tạm gọi là khối “Huyền Ngọc” của Bạch Ngọc Đường, bên trong ít huyết sắc, nhưng không phải màu đỏ máu, mà là sắc xám đen đầy bất tường.

Tề Huyền Tố đã biết lợi ích của “Huyền Ngọc”, chỉ cần có đủ thần lực thì có thể kích hoạt “Huyền Ngọc”, từ đó nhận được các dị năng mà “Huyền Ngọc” mang lại. Nhưng tiếc thay, khối “Huyền Ngọc” này không phải của y, mà là của Thất Nương.

Tề Huyền Tố chỉ sau một lúc đấu tranh nội tâm ngắn ngủi, liền lấy ra Tử Mẫu Phù liên lạc với Thất Nương.

Rất nhanh sau đó, nửa thân ảnh của Thất Nương hiện lên trước mặt Tề Huyền Tố.

“Đã lấy được, là thứ này phải không?” Tề Huyền Tố lắc lư “Huyền Ngọc” trong tay.

Thất Nương gật đầu nói: “Đúng rồi, là thứ này. Ta nghe nói bên phía Tác Ôn Bố có đại sự, cứ tưởng ngươi không thể mang về được. Thế nào, có bị thương không?”

“Không bị thương, còn có thêm chút thu hoạch. Nhưng ta suýt nữa đã bỏ cuộc, không thể nào tìm ra nơi ẩn thân của Bạch Ngọc Đường. Đến khi ta tìm thấy, ‘Sơn Quỷ Dao’ đã biến mất, chỉ để lại một bức thư và thứ này, nói là thực hiện hợp đồng với ngươi.” Tề Huyền Tố thành thật trả lời.

Ánh mắt Thất Nương lướt qua “Huyền Ngọc”, lại nhìn lên xuống Tề Huyền Tố: “Không sao là tốt.”

Tề Huyền Tố hỏi: “Ta đến đâu để gặp ngươi?”

Thất Nương lắc đầu nói: “Ta hiện giờ rất bận, không có thời gian gặp ngươi.”

Tề Huyền Tố ngạc nhiên: “Không gặp ngươi, ta làm sao giao ‘Huyền Ngọc’ cho ngươi? Chẳng lẽ nhờ người khác mang đến?”

Thất Nương đáp: “Ta đã nói trước với ngươi rồi, lần này ngươi đến Bạch Ngọc Đường, ngoài việc đòi nợ, ta còn để lại vài thứ, ngươi có thể lấy tùy ý.”

Tề Huyền Tố ngẩn người.

Thất Nương tiếp tục: “Thứ ta để lại chính là thứ ngươi đến để đòi. Ngươi có thể đòi về, thì đó là của ngươi. Nếu ngươi từ bỏ, hoặc bị kẻ khác đoạt trước, hay ‘Sơn Quỷ Dao’ đổi ý, tổn thất đều là của ngươi, không liên quan đến ta.”

Tề Huyền Tố cúi đầu nhìn “Huyền Ngọc” trong tay, lại nhìn về phía Thất Nương, một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng… nhưng đây là ‘Huyền Ngọc’ mà.”

“‘Huyền Ngọc’ thì sao, ta đâu phải Lý Trường Ca, ta không có hứng thú với thứ đó.” Thất Nương thản nhiên đáp.

Nghe thấy một cái tên vừa lạ vừa quen, Tề Huyền Tố không nhịn được hỏi: “Thất Nương, ngươi vừa nhắc đến cái tên ‘Lý Trường Ca’?”

Thất Nương đáp: “Đúng vậy.”

“Lý Trường Ca, là Lý Trường Ca của Thái Bình Đạo? Người đứng đầu bảng Như Ý?” Tề Huyền Tố xác nhận lại.

Thất Nương có phần không kiên nhẫn: “Chính là Lý Trường Ca đó, ngươi chẳng phải đã biết Thái Bình Đạo đang tìm kiếm ‘Huyền Ngọc’ rồi sao? Vậy ngươi chưa từng nghĩ kỹ, Thái Bình Đạo tìm được ‘Huyền Ngọc’ thì định đưa cho ai dùng? Không lẽ lão Lý Trường Canh tự mình dùng à?”

Tề Huyền Tố hỏi: “Lý Trường Canh là ai?”

Thất Nương giận dữ: “Đầu heo! Ngươi nghĩ là ai? Chẳng lẽ là Thái Bạch Kim Tinh trên trời? Nương tử của ngươi có thể dùng tinh tú làm danh tự, chẳng lẽ người Lý gia lại không thể dùng tên tinh tú sao? Buổi sáng thấy phương đông, gọi là Khải Minh. Buổi tối thấy phương tây, gọi là Trường Canh. Lý Trường Canh chính là đương nhiệm gia chủ Lý gia, cũng là Đại Chân Nhân của Thái Bình Đạo hiện nay, người đời gọi là ‘Quốc Sư’.”

Tề Huyền Tố đã quen bị Thất Nương trách mắng, không để tâm, chỉ bừng tỉnh: “Thì ra là Quốc Sư, vậy chữ biểu của Quốc Sư là gì? Là ‘Thái Bạch’ hay là ‘Khải Minh’?”

Thất Nương lạnh nhạt đáp: “Ngươi tự mình hỏi hắn xem, coi thử gọi chữ biểu nào cho hợp.”

Tề Huyền Tố cười khan một tiếng, không tiếp lời. Nhưng y cũng đã hiểu rõ một điều, không phải cả Thái Bình Đạo đều đang tìm kiếm “Huyền Ngọc”, chủ yếu là Lý gia, người đang cầm trịch Thái Bình Đạo, muốn tìm “Huyền Ngọc”. Và cũng không phải Đại Chân Nhân Thái Bình Đạo muốn dùng “Huyền Ngọc”, mà là chuẩn bị cho Lý Trường Ca.

Như vậy mới hợp lý, nhân vật kiệt xuất này có lẽ cũng được tạo nên nhờ “Huyền Ngọc”. Tề Huyền Tố trước khi có “Huyền Ngọc” chỉ là một kẻ vô danh với tu vi giai đoạn Côn Lôn. Nhưng sau khi có “Huyền Ngọc”, dù không nổi danh, y cũng đã lên bảng Như Ý, hiện giờ tu vi đã sắp tiến vào giai đoạn Quy Chân. Mà đó mới chỉ là một khối “Huyền Ngọc”. Lý Trường Ca chắc chắn không chỉ có một khối “Huyền Ngọc”, vượt qua Trương Nguyệt Lộc, đứng đầu bảng Như Ý cũng là điều dễ hiểu.

Tề Huyền Tố giả vờ do dự: “Thất Nương…”

Thất Nương lườm y một cái: “Có gì muốn hỏi thì hỏi thẳng, đừng quanh co.”

Tề Huyền Tố cũng không khách sáo, lập tức hỏi: “Thất Nương, lần trước ngươi nói với ta, ‘Huyền Ngọc’ không giống nhau, ngoài ‘Sinh chi Huyền Ngọc’, còn có các loại ‘Huyền Ngọc’ khác, mang những dị năng khác nhau. Các loại ‘Huyền Ngọc’ giống nhau có thể cộng hưởng tác dụng, nếu ta có thể có thêm một khối ‘Sinh chi Huyền Ngọc’, dị năng sinh ra máu thịt sẽ được tăng cường, khí huyết cũng sẽ hùng mạnh hơn, đạt tới cực hạn thì gần như bất tử. Nhưng khối ‘Huyền Ngọc’ trong tay ta rõ ràng không phải ‘Sinh chi Huyền Ngọc’, ta muốn biết, nó là loại ‘Huyền Ngọc’ nào?”

Thất Nương trực tiếp trả lời: “Đó là ‘Tử chi Huyền Ngọc’.”

Tề Huyền Tố suy nghĩ: “Nghe tên là biết, khối ‘Huyền Ngọc’ này có thể khiến người khác lập tức tử vong?”

“Đồ đầu heo.” Thất Nương trách mắng, “Ngươi có ‘Sinh chi Huyền Ngọc’, ngươi có thể khiến người khác chết đi sống lại không? Nếu ‘Sinh chi Huyền Ngọc’ không thể khiến người chết đi sống lại, thì tại sao ‘Tử chi Huyền Ngọc’ lại có thể khiến người khác chết bất đắc kỳ tử?”

Thất Nương ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Chức năng của khối ‘Huyền Ngọc’ này là chưởng quản u minh, tức là điều khiển người chết, quỷ vật. Như âm hồn và cương thi, thậm chí là một số tạo vật của đạo môn, cũng sẽ bị ‘Huyền Ngọc’ khắc chế. Nhưng khối ‘Huyền Ngọc’ này không hoàn chỉnh, giống như khối ‘Sinh chi Huyền Ngọc’ không hoàn chỉnh của ngươi không thể giúp ngươi đạt được bất tử. Khối ‘Tử chi Huyền Ngọc’ không hoàn chỉnh này cũng không thể giúp ngươi điều khiển quá nhiều quỷ vật, cụ thể thế nào, ngươi tự mình tìm hiểu đi.”

Tề Huyền Tố mặt mày ủ rũ: “Nhưng kích hoạt ‘Huyền Ngọc’ cần có thần lực, lần trước còn có thần lực không cần tiền của Vu La, lần này ta biết tìm thần lực ở đâu đây, Thất Nương ngươi thần thông quảng đại, có thể cho ta mượn…”

“Không thể.” Thất Nương trừng mắt nhìn y, “Ta đâu phải mẹ ngươi, đừng hòng.”

“Thất Nương, ngươi như vậy là không đúng rồi, lúc mắng ta có thê tử rồi quên mẹ thì coi ta là con, đến lúc mượn tiền thì không nhận con nữa, nào có lý như vậy.” Tề Huyền Tố phản đối.

Thất Nương không lay chuyển: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu, ngươi dù có là con ruột ta cũng không được. Ta còn việc khác, lần sau liên lạc.”

Nói rồi, Thất Nương lập tức ngắt kết nối Tử Mẫu Phù.

Tề Huyền Tố nhìn tro tàn Tử Mẫu Phù trong tay, thở dài một tiếng.

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.