Ra mắt
Sáng ngày hôm sau, tiếng đồng hố réo rắt, Quốc lèm nhèm mở mắt, cầm đồng hồ đáp thật mạnh vô góc giường, rồi ngả người ngủ tiếp. Nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng đã được mở ra, bà Lan bực bội:
“Biết mấy giờ không mà còn nằm ườn ra vậy?”
Quốc ngáp:
“Hôm nay thứ bảy mà, được nghỉ, mẹ để con ngủ thêm chút đi.”
Bà Lan bắt đầu gấp màn, hừ lạnh:
“Biết ngày gì không, mau dậy. Lát đi ra mắt với đối tượng cô Ngọc làm mối.”
Quốc lắc đầu:
“Mẹ vẫn chưa quên vụ giới thiệu xem mắt ư? Con còn sớm, không đi đâu?”
Bà Lan cầm gối vụt mạnh, tiếp:
“Không đi thì ra khỏi cái nhà này.”
Xong không để Quốc nói, đã chậm rãi đi xuống.
Cửa sổ mở tung, ánh sáng theo các ô cửa rọi vào trong phòng, Quốc bất lực đành đứng dậy. Lúc này, vốn chờ từ lâu, Nguyệt Nguyệt nhảy ra kích động:
“Chủ nhân…chủ nhân…chúng ta phát hoả rồi.”
Quốc nhíu mày:
“Chuyện gì?”
Nguyệt Nguyệt vội tóm lược diễn biến khiến trò [Đoàn tầu không số], xong dùng những ngón tay nhỏ, bấm bấm:
“Theo lượng download này, trừ đi chi phí, chúng ta ít nhất lãi 400tr, lợi nhuận gấp mấy chục lần số vốn bỏ qua. Chủ nhân người thật giỏi.”
Quốc dù sớm lường trước, nhưng nghe những con số cũng khẽ giật mình, vẻ mặt bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng nhanh bật máy tính tiến vào khu vực chơi, đập vào mắt là vô số các bình luận đầy kỳ hoa:
Người A: “Từ chỗ Hải Saker qua +50”+Người B: “Chết cười mất, trò chơi rác rưởi này, giúp lão ta được mở mang a. Không nghĩ trên đời có người có thể ngu như vậy?”
Người C: “Haha, ta nói chân tướng trò chơi cho bạn ta biết a, nhưng hắn không tin, bảo ta lừa hắn. Và hắn mò đi xem, giờ máy tính đã đập hai đài.”
Ngưởi D: “Hừ, toàn lũ vô tri. Giống Hải Saker nói, trò này đúng là giúp cảm nghĩ nhân sinh. Đặc biệt ta giữ bản tâm đã ghi tên trên bản anh hùng. Đính kèm: BXH.png.”
Người A phản hồi: “Hừ, photoshop đi. Đừng ở đây dao động.”
Người D: “Lát ta quay cho. Một lũ vô tri. Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh Kinh cần 81 kiếp nạn, các ngươi muốn cảm nhận, đâu xem mà được. Bắt tay mà chơi.”
Xem tới đây, Quốc cũng hiểu. Còn đang định cầm điện thoại gọi Hải cảm ơn thì Hải đã gọi tới. Giọng đầy kích động:
“Đại ca, cảm ơn nha. Ta phát hoả rồi. Hôm nào đại ca lên Hà Thành, ta nhất quyết mời người một bữa không say không về.”
Quốc cười:
“Được thôi, chỉ sợ chú lúc đó rén. Mà để ta thay đổi giới thiệu, vào đọc. Hai ta tận dụng thời cơ, đong đưa để mọi thứ tốt hơn.”
Hải đáp:
“Vâng.”
Quốc nghe xong, cũng buông xuống điện thoại, dùng máy tính tiến tới khu đăng nhập:
“Xin chào mọi người, tôi là người sáng tác trò chơi. Sau khi xem xong [Trò chơi rác rưởi số 99] của Hải Saker. Tôi thật lòng xin lỗi vì đã tạo ra trò chơi rác rưởi này.
Một trò chơi tẻ nhạt, không có gì để thử nghiệm. Mong mọi người có thể ấn hoàn tiền. Cảm ơn.”
Mà Hải cũng nhanh chóng chụp lại post trong đám fans, thế là khiến cả video lẫn trò chơi càng ngày càng phát hoả, thu hút nhiều người. Vô số bình luận tràn vào:
+Người A: Ồ? Trò chơi sửa lại tóm tắt. Đây là bị Hải Saker mắng cho tự bế?
+Người B: Hải Saker, mời luật sư đi, không chủ trò chơi lại kiện tội kèo bè kết đảng, nhổ nước bọt ngập chết người chơi?
+Người C: Trò chơi đúng rác rưởi, nhưng có câu xin lỗi này, ta tạm tha a. 1000 đồng cũng không đáng lùi. Góp cho tác giả đủ tiền gặp bác sĩ tâm lý.
+Người D: Haha. Ta vừa đóng gói 10 phần lễ vật gửi bạn tốt.
Mà phản ứng có hoả bao nhiêu, Quốc cũng không có thời gian chú ý, bởi lúc này hắn đã được bà Lan cùng cô Ngọc hai bên đồng thanh căn dặn:
“Cô gái này ta đã gặp, xứng đáng con dâu nhà họ Hoàng. Bên nhà gái vô cùng ủng hộ, nếu ngươi lần này không thành công thì đừng có về.”
“Tốc độ nhanh, đừng để con gái nhà người ta chờ. Hẹn hò phải ga - lăng. Tiền ta đã bắn tài khoản, thoải mái dùng mà mua quà. Ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất.”
Dưới áp lực, Quốc đành thoả hiệp, lái xe máy đi. Chẳng bao lâu dừng trước cửa hàng cà - phê sang trọng. Xung quanh đậu toàn xe hạng sang, Quốc bỗng cảm thấy lạc loài, ngượng ngùng hỏi bảo vệ:
“Chú, cháu có hẹn với bạn bên trong. Giờ gửi xe ở đâu.”
Vốn nghĩ một lời trào phúng, nhưng bác bảo vệ rít một điếu thuốc rồi chỉ vào góc:
“Cậu đỗ đó khoá cổ là được.”
Theo sự hướng dẫn, Quốc dựng được xe, rồi tiến vào trong. Một nhân viên nhanh chóng bước tới, mỉm cười:
“Thưa ngài, đây là quán cà - fe chỉ dành cho Hội viên. Mong ngài cho tôi xem thẻ.”
Quốc đáp:
“Bạn tôi hẹn tôi ở tới đây, hình như bàn đã đặt trước. Bàn số 6 - đây là mã đặt.”
Nhân viên nhìn lấy mã, cầm lấy máy để check. Xác nhận thông tin trùng khớp, gật đầu:
“Vâng. Mời ngài đi theo tôi.”
Mất vài phút, Quốc được đưa tới căn phòng, nhìn trang trí đầy xa hoa, Quốc tấm tắc, nhân viên đứng bên, tiếp:
“Đây là menu, ngài uống gì ạ?”
Quốc cầm lấy, nhưng nhìn cốc cà - phê rẻ nhất đã là 1tr2, Quốc thầm líu lưỡi, cười:
“Trước cho tôi 1 cố ly đen đá. Bạn tôi đến gọi sau.”
Nhận việt gật đầu đi ra ngoài.
Thời gian thấm thoát đưa, trên tường, kim phút đã chỉ tới số 6, báo hiệu đã qua thời gian hẹn gần 30 phút, nhìn cốc cà - phê đã uống hết, Quốc nhíu mày, đứng dậy định ra về, thì cửa phòng mở, một giọng nói nhè nhẹ vang:
“Xin chào, cậu có phải tên là Quốc.”
Quốc ngẩng đầu, thấy trước mặt xuất hiện một cô gái cao chừng 1m7, mặc áo màu trắng, tôn lên dáng vẻ kiêu xa. Nói chung là cô gái đẹp, dễ thu hút mọi ánh nhìn. Dù Quốc lịch duyệt vô số vòng lặp, loại nữ nhân nào cũng đều ngủ qua, nhưng cô gái này cũng được 8/10. Quốc gật đầu:
“ Vâng. Cố chắc hẳn là Lan, người mà cô Ngọc hay nhắc tới. Gặp mặt quả là vinh hạnh.”
Xong đứng lên kéo ghế ra, tiếp:
“Mới cô ngồi, cô uống gì để tôi gọi?”
Lần này Lan cố ý đến muộn để ác tâm Quốc, qua đó nhanh chóng rời đi, như vậy nàng có thể bàn giao với mẹ và không mất thời gian, nhưng khi nhìn thấy Quốc mặc dù khuôn mặt phổ thông, quần áo bình thường, nhưng khí chất vô cùng trầm ổn, có vẻ đè nén bản thân, nàng sinh ra hứng thú, cộng hiếu thắng, ngồi xuống, đáp:
“Vâng, một ly trà đào.”
*
Rất nhanh, Quốc cầm ly nước xong quay lại, Lan cúi đầu, giọng áy náy:
“Thật xin lỗi vì đã để cặu đợi lâu, vừa trên đường tới đây, xe bất ngờ bị hỏng.”
Quốc không ăn bộ này, nói:
“Chắc thông tin của tôi, cô Ngọc đã nói, tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên Hoàng Ái Quốc, tốt nghiệp Đại Học Thuỷ Lợi cách đây 4 năm. Mới xin vào làm Văn phòng UBND huyện gần đây. Ưu điểm không nhiều nhưng cũng có hai điều: trời mưa biết trốn vô nhà và luôn lạc quan với cuộc sống.”
Nghe xong, Lan khẽ cười, nàng dù chẳng nhớ điều mẹ nói về Quốc, thì cũng biết đây là 5 phần giả 5 phần thật. nàng cũng chầm chậm đáp:
“Tôi tốt nghiệp Học viện Tài Chính. Trước làm nhà nước, nhưng mới nghỉ gần đây ra tự mở công ty thiết kế thời trang. Hiện đã có 10 cửa hàng ở Hà Thành và Hải Hưng.”
Quốc đánh nhịp:
“Thật hâm mộ cô. Mà nhìn qua giới thiệu đã biết chúng ta không hợp, một người từ ngoài vào nhà nước, một người từ nhà nước bỏ ra ngoài. Cùng nhau uống ly nước, coi như quá trình ra mắt cũng đã xong, chúng ta ai về nhà nấy.”
Nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Đúng là bảo không đi, mà mẹ tôi cứ bắt. Tình yêu phải đến sẽ đến. Ra mắt thật mệt mỏi a.”
Quốc nói khá nhỏ, nhưng phòng chỉ có hai, Lan nghe rõ mồn một, cả người sửng sờ, bởi với mỹ mạo cùng tài năng bản thân, từ nhỏ đến lớn, nàng đã được truy phủng, chỉ có nàng nói trước chứ đâu ai đuổi trước, vậy mà người trước mặt lại…lòng Lan bão nổ, nhưng là người được giáo dục từ nhỏ, cộng thêm ngẫm lại, biết bản thân sai trước, Lan trầm mặc:
“Ừm, quả có chút khổ. Nhất là mẹ suốt ngày réo bên tai…”
Quốc lặng yên ngồi nghe. Một lúc, Lan như trút sạch tâm sự, lòng nhẹ ra, ánh mắt tinh quang nhìn chăm chú Quốc, nói:
“Hay là hai chúng ta giả vờ như đang tìm hiểu, như thế có thể kéo dài việc phải ra mắt. Yên tâm mọi phí tổn tôi lo.”
Quốc bật cười:
“Đây tôi cảm giác như được phú bà bao nuôi a.”
Không khí cuối cùng được mở ra, cả hai đều vui vẻ trao đổi. Phải đến khi điện thoại Lan reo lên, thông báo có cuộc họp, cả hai mới rời đi. Tất nhiên đã trao đổi qua số điện thoại, cùng kết bạn Zalo.
*
Quốc ra ngoài nhanh chóng lái xe ra khu Hồ Bán Nguyệt, mà đợi Quốc khuất tầm nhìn, Lan mới xuất hiện bước lên xe Royal, lão tài xế cười:
“Thật lâu mới thấy tiểu thư trò chuyện với 1 người khác giới ngoài công việc mà lâu đến vậy. Chàng trai đó rất đặc biệt ạ?”
Lan ánh mắt suy tư, đáp:
“Có chút thú vị, ta cảm thấy khó hiểu thấu. Thêm một người bạn cũng tốt a.”
Dứt lời, đeo lên tai nghe, dựa lưng trên ghế nghỉ ngơi. Lão tài xế biết ý, đóng lại cửa ngăn cách, chậm rãi lên đường.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |