Lưu H.Phát
Bên này, chia tay Lan, Quốc có mặt ở quán ăn quen thuộc, nói:
“Bà chủ, cho 50 xiên thịt que cùng lon Coca.”
Bà Tâm gật đầu:
“Sáng không thấy cậu, tưởng nay đi đâu. Mà gần trưa gọi suất cơm mà ăn, ăn này thì bao nhiêu mới đủ no.”
Quốc cười hì hì:
“Sáng cháu đi vội quá, ăn trưa cũng coi như ăn bù.”
Bà Tâm đáp:
“Được, xong ngay đây.”
Một lát sau, Quốc cầm lấy khay đồ ăn đã gọi, tìm một góc ngồi xuống, vừa cắn vừa nói:
“Có món quen thuộc đó, ra đi.”
Được phép, Nguyệt Nguyệt vung tay tạo nên màn sáng che khuất tầm nhìn, xuất hiện trên vai Quốc, cầm lon Coca uống một hơi, đánh cái ực:
“Thật ngon.”
Một tay xoa xoa bụng, tiếp:
“Ở bên ngoài thật sướng, hay chủ nhân để tôi hiện chân thân xuất hiện bên cạnh người. Dù đám phương Bắc, phương Tây có dò xét cũng không thể làm gì được tôi.”
Quốc lắc đầu:
“Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Với ngươi xuất hiện, ta bỗng dưng thành gà trống nuôi con, tình yêu chưa bắt đầu coi như đã đi tong.”
Nguyệt Nguyệt bĩu môi:
“Cô gái nào người thích tôi có thể để họ ngoan ngoãn bên người, kể cả cô Lan kia. Cần gì phức tạp vậy.”
Quốc cốc nhẹ:
“Đừng động một chút lại dùng bộ dáng đó. Hạn chế ảnh hưởng tới Mẫu thể. Với dựa vào ngươi thì cuộc sống còn có gì vui.”
Biết nói tiếp cũng vô dụng, Nguyệt Nguyệt đành đánh lảng sang việc trò chơi, trầm giọng:
“Chúng ta thả ra video cũng mấy tháng, gần như 90% thế giới đã biết và 70% có tâm lý đón nhận sự siêu nhiên. Cùng với game [Đoàn tầu không số] chứng tỏ, việc mở đầu khó khá ổn, tôi nghĩ đã đến đến lúc Open Beta.”
Quốc cắn lấy miếng thịt, đáp:
“Trước Closed Beta đi, ngươi trong phạm vi cả nước tìm một nhóm người để trắc thí. Đặc biệt lựa chọn những kẻ đang lâm vào bóng tối và chạy trốn dành sự sống, những kẻ đó là kẻ trân quý sinh mạng, có khả năng bộc lộ sức chiến đấu không tưởng.”
Nguyệt Nguyệt tiếp thu ý kiến, khẽ vung tay, vô số luồng sáng hoà vào trong gió, phiễu đãng khắp nơi.
Thành phố Hải Hưng, Khu Công Nghiệp Phố Nối, Lưu H.Phát bộ dáng cà lơ phất phơ cầm điếu thuốc rít một hơi, xung quanh màn khói trắng đậm đặc, bên cạnh Lê Trung - một người dáng lùn, đôi mắt híp nói:
“Vào thôi anh, tổ trưởng tìm không thấy lại rách việc.”
Lưu H.Phát ném điếu thuốc xuống đất, chẹp miệng:
“Anh đang suy nghĩ tương lai, tổ trưởng đến anh cũng mặc.”
Cái ‘tương lai’ mà Lưu H.Phát suy nghĩ chính là cái ‘số đề’ lúc 18h30, Lê Trung biết ý, lắc đầu:
“Vậy em vào trước.”
Dù mạnh miệng, nhưng thấy Lê Trung khuất, Lưu H.Phát rít xong điếu thuốc cũng đi theo.
*
Nhưng công việc bắt đầu chưa được bao lâu, mùi khét bốc lên kèm tiếng hô ‘cháy..cháy…’ Đám công nhân hốt hoảng. Đúng lúc này, Tổ Trưởng Hà bước vào, trầm giọng:
“Đám cháy nhỏ đã được dập tắt, mọi người tiếp tục làm. Mặt khác, ai vừa ra ngoài hút thuốc, đến văn phòng gặp tôi.”
Một đám công nhân kêu than ‘Tư bản bất nạt’, ‘Tư bản vắt kiệt’, xong bắt đầu tiếp công việc. Còn một nhóm người như Lưu H.Phát rục rịch, bởi cả đám đi ra đã né Camera công ty nhưng Đại Việt vốn nổi tiếng với những chiếc “Camera cơm” vô số, bình thường không sao, giờ có việc đám này chắc chắn tố cáo. Lưu H.Phát nhìn bên nhẹ giọng:
“Chắc vô ý cháy kho rác rồi, chuyện này để anh nhận cho.”
Lê Trung run run:
“Nhưng….”
Còn chưa nói xong, Lưu H.Phát trầm giọng:
“Chú nhà ở đây, nghỉ việc cả gia đình khổ. Anh thì một mình, không làm ở đây cũng làm nơi khác, bát mì qua ngày cũng ổn.”
Dứt lời, chậm rãi bước ra, cả Line nhìn thấy có dê thế tội, trong lòng có chút hoan hô, bởi Lưu H.Phát hay trốn việc, ảnh hưởng tiến độ cả Line, nhưng lương bằng tất cả.
Trong văn phòng, Tổ Trưởng Hà nhìn thấy Lưu H.Phát bước vào, giọng đanh lại:
“Anh làm rất tốt, anh có biết anh làm hại bao nhiêu, nếu không có người cứu kịp, thì ảnh hưởng bao lớn….”
Mặc cho sự sỉ vả, Lưu H.Phát lặng yên nghe, đợi cả tên này nước bọt, mở giọng:
“Tôi sẽ xin từ chức, còn tổn hại tôi sẽ thu xếp đền.”
Tổ trưởng Hà hừ giọng:
“Loại anh tiền mua cơm đút mồm cũng không có, đển gì. Tôi đã báo tới công an, anh chuẩn bị mọt gông.”
Lưu H.Phát trầm giọng:
“Anh muốn dồn tôi đến chết ư?”
Tổ trưởng Hà không giữ khuôn mặt, cười lạnh:
“Đúng đó thì sao. Trước tao định ép con Hà, mày là thằng ngăn cản, mất công bố chăn mấy năm. Đặc biệt từ khi mày vào đây, ông việc gì cũng không xong. Có việc này, tống mày đi, ông Sếp cũng không nói gì tao.”
Lưu H.Phát tức khí, bởi đúng là Lưu H.Phát trước đây hắn lang thang, vô tình giúp ông Sếp xong được ông giúp đỡ vào đây. Là người có ân tất báo, có thù tất trả, dù không ai biết, ông Sếp cũng không nói, Lưu H.Phát vẫn âm thầm quan sát, phá hoại sự bòn rút của tên Tổ Trưởng; đồng thời bảo vệ nữ công nhân khỏi sự chèn ép của tên tổ trưởng trong Line. Nghĩ tới đây, Lưu H.Phát xông tới, bóp cổ tên Tổ Trưởng, gầm giọng:
“Tao ngồi tù cũng để mày chết cùng. Bố nhịn mày lâu lắm rồi đó.”
Tiếp theo là vô số những cú đấm trời ráng, tên tổ trưởng khuôn mặt đầy máu, kêu xin, Lưu H.Phát mặc kệ, đấm liên tiếp, khi thấy tên Tổ trưởng không động tĩnh khẽ buông, hắn cầm điện thoại đánh 114, xong dưới ánh mắt toàn bộ mọi người rời đi khu công nghiệp.
Tuy tên Tổ trưởng được đưa đi cấp cứu, nhưng mất máu quá nhiều cũng không qua khỏi, sự việc nhanh chóng lan khắp khu công nghiệp trở thành đề tài nóng, ngay buổi chiều, đài HHTV đã thông cáo truy nã Lưu H.Phát.
Trong một góc cầu, rít một hơi thuốc, nghe thông báo, Lưu H.Phát nhếch mép, nước mắt trào rơi, nghĩ về cuộc sống đã qua.
Ban đầu như bao người khác, hắn học đủ 12 lớp bắt buộc, xong thi đại học. Cuối cùng dưới sự mong ngóng của bố mẹ, đã đỗ vào một trường đại học loại 2. Ban đầu hắn chăm chỉ, nhưng chỉ vì muốn kiếm tiền bị bạn thân đồng thời là người yêu lừa vào con đường đa cấp, mắc nợ 1 số lớn. Hắn trốn chạy nhưng đám kia về tận quê, bố mẹ dưới sự bức ép, phải bán căn nhà ở trả nợ. Đúng lúc hắn tu chí làm ăn, thì bố mẹ bị tai nạn qua đời, bên công an nói khéo là kẻ này con ông cháu cha, im lặng. Cha mẹ là duy nhất, hắn không vì tiền mà thoả hiệp, hắn đâm đơn kiện. Mà sự việc này để tên kia sôi máu, thuê người trừ khử, hắn đành tha hương. Lên Hà Thành, thuê một cửa hàng làm ăn, đang ổn thì bị bạn hàng ẵm tiền lừa, vốn mất cộng thêm nơi số lớn tiền, hắn trốn xuống Hải Hưng làm KCN. Cho đến sự việc vừa rồi.
Đúng lúc này một dòng chữ bất thình lình xuất hiện trước mặt:
“Bạn muốn hiểu chân chính sinh mệnh có ý nghĩa như thế nào? Bạn muốn sống sót.
Có hoặc Không.”
Lưu H.Phát lau đi nước mắt, cố gắng nhìn, nhưng dòng chữ vẫn hiện trước mặt, khẽ lẩm bẩm:
“Chả nhẽ ta hoa mắt. Nhưng nếu đúng ta tất nhiên muốn hiểu.”
Xong không do dự ấn đồng ý. Sau đó Lưu H.Phát thân hình biến mất tại chỗ.
Một lát sau, nhóm người tay cầm súng bước tới, nhíu mày:
“Người đâu?”
Một tên trung niên đáp.
“Thưa đồng chí công an, tôi chắc chắn thấy hắn ở đây. Từ lúc gọi cho mọi người, tôi vẫn quan sát, hắn chưa rời đi.”
Đội trưởng đánh mắt cho 1 người thanh niên, nói:
“Cậu ở đây canh chừng, tôi dẫn người đi chỗ khác.”
Mà sự việc trên diễn ra tương tự ở nhiều nơi trong đất nước.
Ban đêm, khi dùng bữa xong, Nguyệt Nguyệt nói:
“Chủ nhân, đã tìm được 99 người phù hợp, tôi đã na di họ đến không gian và đóng băng. Chỉ cần ngài đồng ý là thức tỉnh và giao cho nhiệm vụ.”
Quốc sờ cằm:
“Thêm một người đi. Lần này ngẫu nhiên chọn lấy”
Nguyệt Nguyệt hiểu ý, nhanh chóng rút lấy, trong 80 triệu người, một cô gái thình mình xuất hiện, khi thấy người trước mặt, Quốc suýt sặc ra nước, bởi người đó chính là cô gái hắn vừa ra mắt lúc sáng. Nguyệt Nguyệt cũng biểu lộ kỳ quái:
“Có lên đổi người không?”
Quốc trầm ngâm, nhìn vầng sáng bao quanh:
“Cô ta được rút ngẫu nhiên, chắc chắn có đại khí vận. Cứ theo đó tiến hành đi.”
Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |