Thế giới hoàn mỹ
Xe tới đầu làng dừng, Quốc đi bộ về nhà, vừa tới cửa, ông Thừa cười:
“ Về đó hả con con. Lần này được nghỉ bao lâu.”
Quốc hít một hơi, đáp:
“ Con đã thôi việc trên Hà Thành, về nghỉ ngơi rồi thuê khu vườn trồng hoa quả sạch, bán qua mạng.”
Ông Thừa sắc mặt dần trầm xuống, ngọn lửa giận trong lòng bùng lên. Bởi cuộc đời ông đi lính, huân chương chiến công vô số kể. Khi giải ngũ được Đại đội trưởng viết thư giới thiệu, có một chân trong Hợp tác xã, không bao lâu lên được tới chức Chủ nhiệm HTX. Cùng lúc này, ông cũng bén duyên vợ chồng với bà Lam ( - mẹ Quốc). Cuộc sống đến đây với ông tưởng chừng là viên mãn, nhưng không, do phút bất cẩn, ông bị Bình (- người yêu cũ của bà Lam, đồng thời là Bí thư xã) bày kế hãm hại, sau đó bị kỷ luật trước Đảng bộ. Trong cơn nóng vội để chứng minh sự trong sạch, ông đã làm đơn xin thôi chức ở Chính quyền, trở về làm nông.
Mấy năm sau, tới khi Bình bị Uỷ ban kiểm tra Huyện uỷ bắt vì tội tham ô, ông mới biết mình bị lừa ra sao, cảm thấy dù có giỏi, nhiệt tình tới đâu, không có bằng cấp, vẫn khó có tương lai tươi sáng, nên hoàn cảnh gia đình đôi lúc khó khăn, kiếm ăn từng bữa, ông ẫn cắn răng mua sắm mọi thứ tốt nhất dành cho việc học của Quốc, mong con không vì thiếu kiến thức mà mất tương lai như mình. Và Quốc cũng không phụ sự kỳ vọng của ông, khi trở thành người duy nhất trong thôn thi đỗ đại học, khiến ông đi đâu cũng nở mày nở mặt. Nên câu nói của Quốc vừa rồi như cái tát vào mặt ông, ông quát lớn:
“ Mày tính bôi ro chát chấu vào cái mặt tao ư? Nuôi ăn học để không phải chân lấm tay bùn, thế mà vẫn cắm đầu vào làm nông? Mày ngu ư?”
Quốc phản bác:
“ Biến đổi khí hậu, đời sống nâng cao, con người càng có nhu cầu chăm sóc sức khoẻ từ sớm. Con đã suy nghĩ thật lâu và tham vấn rất nhiều, mới quyết định. Hà Thành, đất chật người đông, tiền nhà càng lúc càng cao, giá cả phi mã. Làm một đời cũng không khá lên được, con cần tìm 1 hướng đi mới..”
Ông Thừa run run:
“ Mày giỏi rồi. Lớn rồi cãi. Mày xem cái thân mày ai nuôi lớn.”
Bà Lam đang ở bếp, vội chạy ra:
“ Có chuyện gì mà ông to tiếng với con thế.”
Ông Thừa vội kể lại đầu đuôi, bà Lam thở dài, nhìn Quốc cười:
“ Về cũng được. Tiền kiếm vừa là đủ, miễn là sống sao cho thoải mái.”
Ông Thừa định phản bác, thì bà Lam đã lườm một cái thật sắc, nói:
“Ông ra vườn bắt tôi con gà sống thiến. Nay con về thì phải ăn ngon.”
Ở gia đình, bà Lam là số 1, nên ông Thừa đang run run buông tay, quay người đi, bà Lam xoay vòng vòng con, thở dài:
“Mới mấy tháng không gặp mà con gầy hẳn đi thế này? Ăn uống không đủ, sao không bảo mẹ để mẹ nhờ anh An mang lên.”
Quốc đáp:
“Con thế này đẹp rồi, thêm nữa béo mất.”
Bà Lam nhìn túi quà trên tay, hỏi:
“Về nhà mà mua gì lắm thế?”
Quốc vội giải thích:
“Tuân nó cưới, nó bảo con mang về cho ba mẹ. Hôm nào vợ nó sang sau.”
Bà Lam nhìn chằm chằm:
“Thấy đấy, nó bằng tuổi mà đã lấy vợ rồi, anh cũng mau mau kiếm đi. Tôi là tôi mong có cháu bế lâu lắm rồi đó.”
Quốc gãi gãi đầu:
“ Mới 25 tuổi, còn trẻ, việc ấy chưa vội.“
Khi hai mẹ con thủ thì, thì ông Thừa cũng trói con gà mang trở lại, cấm điếu thuốc trên tay, rít một hơi, nói:
“ Mày về quê, tao không nói, nhưng bỏ ý nghĩ làm nông đó đi. Mai tao qua chỗ chú Lâm, xin cho chức ở Thuỷ nông xã. Công việc nhà nước cho an ổn.“
Bà Lam thấy Quốc định phản đối, kéo nấy tay, đáp:
“ Qua cô Út về, chắc nhà chú ấy có tiệc, ông giờ qua ngại. Mai chủ nhật rồi qua. Tôi đi dọn cơm.”
Nghe vậy, ông Thừa gật đầu, Quốc lặng yên cất đồ rồi phụ mẹ dọn cơm. Bữa trưa diễn ra tạm êm đềm, chỉ thỉnh thoảng ông Thừa lải nhải.
Một tuần sau, dưới sự tỉ tê của bà Lam, Quốc chấp nhận dùng kế hoãn binh, chấp nhận việc làm việc ở Văn phòng UBND huyện, đồng thời trồng thử nghiệm trên mảnh vườn. Ông Thừa mặt nặng mày nhẹ, nhưng khi Quốc đi vắng vô cùng chăm chú bắt sâu, và đọc thêm báo chí. Bà Lam nhìn hai bố con khẽ lắc đầu:
“ Nhà có hai đứa trẻ mãi không lớn.”
Việc ở UBND huyện ít việc nhưng người đông, cùng Quốc được phân vào bộ phân Lưu trữ, nên vô cùng nhàn hạ, dư thừa thời gian Quốc nghiên cứu thêm cách gieo trồng, cũng như mân mê trên các ứng dụng để tìm đầu ra cho sản phẩm. Hôm nay như thường lệ, Quốc đang xem video hướng dẫn tạo hình cho quả, thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông, một giọng nói ồm ồm:
“ Anh Quốc à. Anh có đồ, mau ra nhận.”
Quốc vội tạm ngừng bước ra, nhìn thấy là Nam đáp:
“ Đồ gì đó, anh có đặt đâu nhỉ. Hay em là giao nhầm.”
Nam cười:
“ Nó viết đúng địa chỉ là Thuỷ nông xã và tên anh mà. Với hàng đã thanh toán, anh không phải lo.”
Quốc gật đầu:
“ Vậy anh cảm ơn. Mà làm ship này kiếm phết nhỉ? Ngày 1 vài củ chứ.”
Nam đáp:
“ Tuỳ hôm thôi anh. Đợt khuyến mại may ra, với ship em chủ yếu kiếm công chân chạy, sao bằng nhà nước các anh. Ngồi điều hoà, việc nhẹ, lương đầy đủ. Mà em đi đây, nay có vài đơn ở làng Thượng nữa.”
Nhìn bóng người đi xa, Quốc cười đắng chát. Bước vào, đóng cửa và khui hộp. Để cẩn thận, Quốc còn quay lại video làm chứng. Hoá ra đó là một chiếc kính thời thượng, kèm một mảnh giấy:
“ Kính chào quý khác, Shopee thực hiện quay số trúng thưởng tháng 4, bạn đã là người may mắn. Đây là sản phẩm kính 3D của hãng X, giúp quý khách có thể trải nghiệm phim ảnh như thật. Hy vọng quý khách tiếp tục đồng hành cùng chúng tôi. Và hãy đánh giá Shopee 5* nha.”
Quốc chậm rãi lên mạng search, thì quả nhiên có chiếc kính này, giá lên tận vài ngàn đô, không hề rẻ, bình luận vô cùng tốt, đặc sệt là lời khen:
“ Mua không hối tiếc. Quả là sản phẩm vượt thời đại.”
“ Chân thực, ta tưởng như nữ thần A đang ở ngay bên.”
Đây có là vận may đầu tiên trong cuộc đời, Quốc kích động:
“ Ta đen đủi bao lâu rồi. Có lẽ ông trời thấy ta khốn khổ, nên thương xót. Haha, thử thôi nào.”
Sau đó chuyển sang một bộ phim tình cảm, đeo lên kính, khoá chặt cửa và bắt đầu hưởng thụ. Nhưng bỗng Quốc cảm thấy một trận đau nhói, một vật gì đó xuyên vào đầu, người hắn tê rần, Quốc lẩm bẩm:
“ Đúng là miễn phí không có gì tốt. Chắc làm hàng phế thải mang ra quay. Một đám mua danh chuộc tiếng.”
Chậm rãi tháo ra, nhưng còn chưa kịp làm, thì ý thức đã bị lôi vào một mảnh thâm uyên, xung quanh đen kịt, không nhìn rõ cả tay, Quốc kêu lên:
“ Cứu với cứu với.”
“ Các ngươi là ai, thả tôi ra.”
Gào khản cả giọng không được gì, Quốc ngửa mặt lên, hít thật sâu, hét lớn:
“ Ông trời ơi, sao lại trêu ngươi tôi thế này, kiếp trước tôi làm điều gì sai ư? Trời ơi là trời.”
Lời vừa dứt, bỗng cả không gian sáng lên rực rỡ, một bảng hiện trước mắt, âm thanh máy móc vang:
“ Hoan nghênh quý khách đã tới với phòng chờ game giả lập ‘Thế giới hoàn mỹ.’ Ở đây quý khách sẽ ngẫu nhiên tiến vào một tính huống cụ thể, hoàn cảnh cụ thể và có vô số lần thực hiện. Thành công, quý khách có được một phần thưởng và quay lại thế giới hiện thực. Thất bại, quý khách sẽ vĩnh viễn ở trong vòng lặp.”
Quốc vội vã:
“ Ta không tham gia. Ta trả hàng.”
Nhưng hệ thống lựa chọn phớt lờ, tiếp tục:
“ Do năng lượng có hạn nên lần đầu, hệ thống sẽ lựa chọn. Lựa chọn hoàn tất. Loading 1%…..10%….99%….Chúc quý khách hưởng thụ vui vẻ.”
Quốc còn chưa kịp hỏi thêm thì màn hình biến mất, linh hồn bị đưa vào vòng xoáy. Trên trời, Tản Viên Sơn Thánh nói:
“ Ta phải đi rồi. Các ngươi ở lại giúp hắn, hy vọng hắn không làm ta thất vọng.”
Dứt lời, cả thân hình xoá giữa hư không. Ba người Chử Đồng Tử man mác buồn.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 18 |