Chương 36: Bước đầu tiên
Để tránh ảnh hưởng việc phục vụ lãnh đạo, nên ngay từ khi xuống xe, Quốc chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Lúc này mở máy, một đầu tin nhắn hiện lên:
“Hiền: Tối nay nhà hàng Nam Việt, bàn 16 lúc 20h.”
Quốc nghi nhớ, ném điện thoại vào túi xong trở về nhà. Buổi tối đúng giờ, Quốc tới nơi, đã thấy Hiền một thân váy đỏ, khoe lên vóc dáng kiều mị, so với khi đi làm càng thêm xinh đẹp, nhưng sớm ăn chán kiểu này, Quốc mỉm cười:
"Xin chào."
Dứt lời khẽ lẳng lặng an vị, Hiền sắc mặt không vui, nói:
“Hẹn con gái mà để họ chờ...anh là con trai mà anh không thấy ngại ư?”
Quốc nhìn đồng hồ, đáp:
“Bây giờ vừa đúng 20h. Mà cô gọi đồ chưa?”
Hiền chỉ Bill trên bàn, Quốc lướt qua, nhíu mày:
“Tiền này chia đôi.”
Hiền thầm chửi trạch nam, không vòng vo, trực tiếp hỏi:
“Anh cùng tôi đã đồng minh, anh nói cách anh muốn dùng để hạ bệ Chánh Văn Phòng."
Quốc lắc đầu:
"Tôi nói chúng ta đồng minh chứ không nói mình có cách. Tôi thấy cô có mục tiêu rõ ràng là hai anh em họ Trịnh, nên câu vừa rồi phải là tôi hỏi cô mới đúng."
Hiền nhìn khuôn mặt bình tĩnh phía đối diện, hừ nhẹ:
"Trịnh Khải chi khống rất nhiều, chúng ta chỉ cần chú ý quan sát, tìm được bằng chứng, xong báo lên phòng Thanh Tra Huyện và Tỉnh. Dù hắn là người của BT nhưng chỉ cần ta nhanh và dứt khoát, không cho cơ hội trở tay thì phe PBT chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Quốc cười:
“Đấu đá nhưng PBT mới tới, chưa đến nỗi vạch thẳng mặt, nên dù tình huống xấu nhất thì phe BT 'nhượng vài vị trí' là xong, chúng ta làm cũng chỉ là may áo hoa cho người. Công dã tràng.”
Hiền nhìn chăm chú, giọng bát quái:
"Chiều nay tôi về muộn, thấy anh rất cung kính với ngài Phó CT. Mà Phe PBT thắng thế, Văn phòng sẽ là điều kiện đầu tiên đặt lên bàn đàm phán, bết bát nhất cậu sẽ lên Phó, Trịnh Khải đi, Trịnh Hải cũng liên luỵ. Số lượng vừa đủ, hai ta đều an toàn."
Quốc nghe xong thở dài, làm một người phụ nữ đã khó khăn, làm một người phụ nữ xinh đẹp càng khó khăn hơn, nhưng khó khăn nhất vẫn là làm một người phụ nữ trong chính quyền. Thấy vẻ mặt khó hiểu của Hiền, Quốc đáp:
"Tôi và cô đều là người mới. Tài năng chưa rõ, Gốc rễ không to, muốn được tín nhiệm chỉ có cách thành 'chó săn', mà kết cục của 'chó săn' thường không tốt đẹp, bị người khác chi phối. Cô muốn trở thành dạng người mà cô căm nghét ư?"
Trầm ngâm một lúc, tiếp:
"Tôi có cách, chúng ta có thể đạt được vị trí cao hơn, tương lai tốt hơn, nhưng tôi cần cô phối hợp. Mặt khác, sau hôm nay, hai chúng ta buộc trên cùng 1 con thuyền. Cô sẽ là người của tôi."
Mặc dù người trước mặt chỉ bằng tuổi mình, nhưng khi nói, trên thân Quốc nhẹ toả ra khí thế, khiến Hiền cảm giác tin phục. Cô cắn nhẹ bờ môi, hơi ưỡn ngực hiện ra thân hình càng thêm hoàn hảo, Quốc cắt ngang:
"Tôi nói là nghĩa bóng, chúng ta cùng sống hoặc cùng chết."
Hiền nhếch mép:
"Tôi tưởng anh cũng giống bao thằng đàn ông khác, luôn nghĩ bằng nửa dưới. Nghe anh tự tin thế, nói xem nào."
Quốc nhìn nhân viên bưng lên đồ ăn, đáp:
"Đồ nóng ăn mới ngon, chúng ta vừa thưởng thức, tôi sẽ chậm rãi nói."
Hiền gật đầu. Hơn 1 tiếng sau, thần sắc thoải mái đi ra, còn Quốc tầm nửa tiếng sau.
*
Trịnh Khải vừa học hết cấp ba đã đi bộ đội, sau về làm chức Công An Viên ở thôn, vốn tưởng cuộc sống cứ thế là qua. Không ngờ, một hôm người bạn cũ được điều chuyển về làm BT xã. Lâu ngày không gặp, hắn rủ về nhà chơi. BT ưng vợ hắn, trong buổi rượu hơi tâm sự về kinh nghiệm thăng tiến bản thân. Ban đêm, hắn cắn răng sắp xếp cho cả hai. Sáng sớm, người bạn hài lòng bước ra.
Từ đó hắn nghe theo sắp xếp, mọi việc lớn nhỏ trong xã đều chuẩn xác báo cáo. Đồng thời bỏ tiền hoàn thành học tại chức Trung Cấp, Cao Đẳng và Đại Học. Có bằng cấp, kinh nghiệm và người nâng đỡ, hắn lên làm Trưởng Công An Xã => Trưởng phòng Trật tự đô thị Huyện => Phó Trưởng phòng Công An Huyện => Chánh Văn Phòng.
Bây giờ cách tuổi nghỉ hưu còn không nhiều, cùng người bạn cũ - đồng thời là BT hiện nay 'khó lên được nữa', hắn biết đỉnh cao của mình ở đây, nên bắt đầu 'hưởng thụ'. Lợi dụng quyền hạn 'biển thủ công quỹ' cùng 'ép nhân viên nữ' đi vào quy củ.
Ban đầu, có người nặc danh tố cáo hắn 'sống xa hoa, lãng phí' lên Uỷ ban kỷ luật. Ủy ban kỷ luật thành lập Tổ chuyên án để điều tra. Nhưng hắn 'trả giá đủ và thoáng', nên khi hỏi cung những cô gái được nêu danh, ai đấy đều nói chồng mình là anh em với Chánh Văn Phòng, đi gần là điều bình thường. Có người còn muốn tố ngược tội phỉ báng, làm hỏng danh dự người khác. Sau hơn 1 năm, không có kết quả, Tổ chuyên án kết thúc, hắn được trả lại 'trong sạch'. Từ đó cộng thêm quyền hạn phe BT, không ai dám đả động nữa. Ở UBND hắn gần như đi ngang.
Hôm nay cuối tuần, Trịnh Khải vốn ở nhà nhưng người bạn cũ đến, hắn đành phải mò lên cơ quan. Nhắn tin với mấy 'người quen' nhưng cuối tuần cũng gấp nên toàn bộ đều từ chối, Trịnh Khải nhíu mày, một lát cười:
"Hừ, có rồi."
Dứt lời nhắn một tin, xong im lặng chờ đợi.
*
Tầm 10h, Hiền hấp tấp tới, gõ cửa phòng, Trịnh Khải nói:
"Vào đi."
Hiền nhìn bộ dạng ngả ngớn của Trịnh Khải, đáp:
"Chánh Văn phòng, ngài gọi tôi đến cần soạn thảo văn bản nào?"
Trịnh Khải híp mắt, vỗ vỗ nghế:
"Cô ngồi xuống đi."
Thấy Hiền đã an vị, Trịnh Khải nói:
"Tin tinh giảm nhân sự cô đã biết. Tôi nhận được tin rất có thể là cô."
Thấy Hiền sắc mặt trắng bệch, tiếp:
"Nhưng xem lý lịch của cô, tôi thấy hoàn cảnh gia đình cô khó khắn, mẹ đang bệnh nặng, em gái học Đại học Y, nên muốn giúp đỡ, nhưng cần xem cô biểu hiện."
Hiền rưng rưng, đáp:
"Gia đình dựa toàn bộ vào tiền lương của tôi, nếu nghỉ việc, gia đình cằng thêm khổ. Mong Chánh Văn phòng giúp đỡ, ngài cần tôi làm gì cũng được."
Trịnh Khải hì hì, nói:
"Chuyện gì cũng được?"
Hiền cắn răng gật đầu:
"Vâng."
Trịnh Khải nhìn con mồi đã rơi vào bẫy, ngồi sát lại, tay béo mập vòng qua ep, cảm nhận thân thể đang run run, hắn nhẹ giọng:
"Làm tình nhân của tôi. Đảm bảo cô được giữ lại và sớm vào được biên chế. Mỗi tháng tôi sẽ chu cấp cho cô thêm 15tr."
Hiền cúi đầu, Trịnh Khải sớm nóng trong người, cởi phăng quần áo, xong đè xuống Hiền, lột đi chiếc váy bên ngoài, lộ ra thân hình trắng nõn cùng bộ Bikini gợi cám. Trịnh Khải gào lên, định đưa tay xé nát thì Quốc đạp mạnh cửa, hừ lạnh:
“Ngừng tay! “
Mà do khóa trong, nên Quốc không thể xông vào ngay, Trịnh Khải vội với lấy quần áo mặc lại, xong lườm Hiền rồi mở cửa, quát:
"Không biết trên biết dưới, tôi cùng Hiền đang làm việc, chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai. Cậu đến và la om sòm gì?"
Theo kế hoạch, đợi tên này lột ra lớp áo cuối, Quốc mới xông vào, như thế thì Trịnh Khải đủ vào tù mọt gông, nhưng khi chứng kiến Hiền như vậy, hình ảnh Hà 'sen' hiện về, Quốc không thể bình tĩnh, nhìn bản mặt của Trịnh Khải, hắn lao tới đấm mạnh, phẫn nộ:
“Cô ấy mới bằng tuổi con ông mà ông cũng dám ra tay, ông còn có tình người không?"
Trịnh Khải hừ lạnh:
"Cậu đang ngậm máu phun người, giỏi thì báo cảnh."
Nhìn bản mặt căng căng, Quốc đấm tiếp, Trịnh Khải thổ huyết ngồi bệt trên đất, Hiền vội giữ lấy tay Quốc, run run:
"Đừng đánh nữa, anh đánh nữa, hắn chết mất. Ông ta chưa làm gì tôi."
Quốc lúc này mới bình tĩnh, nhìn về Trịnh Khải đầy thâm trầm. Bởi bị bắt gian tại trận, nhưng Trịnh Khải xử lý rất nhanh, liên tục khiêu khích, khiến Quốc tức giận ra tay, mà chỉ cần gây thương tổn đủ lớn, hắn sẽ cắn lại, Quốc sớm muộn ngồi tù. Thấy Quốc ngừng, Trịnh Khải chật vật đứng lên, quát:
"Mày nghe rõ chưa? Cô ta cũng nói tao và cô ta chưa có gì?"
Quốc cũng muốn ông ta còn có chiêu gì, tay run run chỉ:
"Tôi đã tận mắt chứng kiến, ông đừng có chối?"
Trịnh Khải cười lạnh:
"Bằng chứng đâu? Bằng chứng đâu? Mày không có thì cho kiện lên trên Tỉnh hoặc Trung Ương tao cũng không sợ? Đồ con kiến kiện củ khoai. Giờ để tao gọi bên công an sang bắt mày tội đánh đập và vu khống người."
Quốc nhìn thấy Trịnh Khải cầm điện thoại, sắc mặt trắng bệch:
"Chánh văn phòng, mong ngài tha cho tôi."
Trịnh Khải vắt chéo hai chân, gằn giọng:
"Đánh người chạy đi ai đánh người chạy lại. chỉ cần mày quỳ xuống lật tao ba cái, tao sẽ tha cho. Đồng thời tự giác làm đơn xin nghỉ, tao cũng không muốn nhìn thấy mặt mày nữa."
Nói xong, cầm lên điện thoại, tiếp:
"Tao sẽ quat lại và chiếu trong Văn phòng, để toàn bộ biết đối địch với tao sẽ có kết quả gì?"
Quốc dùng tay khẽ đóng cửa, thở dài:
"Sao cần ép người quá đáng vậy?"
Xong cũng cầm từ trong người ra một máy điện thoại bật Video. Góc quay đều rõ mặt cùng bộ dáng trần như nhộng của Trịnh Khải, Hiền gần như bị che đậy hoàn toàn, chạm rãi nói:
"Không biết Video này chiếu cho cả nước biết thì sẽ như thế nào."
Trịnh Khải run run:
"Đừng bật nữa, tôi dập đầu xin cậu."
Xong dập lia lịa ba cái, Quốc lắc đầu:
"Ông không cần dập đầu với tôi, ông lên dập đầu mà xin lỗi cô ấy."
Trịnh Khải nhìn Hiền giờ bình tĩnh ngồi cạnh Quốc, cũng biết mình bị lừa, nhưng điêm yếu trong tay người, lần nữa dập đầu trước Hiền, nói:
"Xin cô bỏ qua, đó là phút hồ đồ. Tôi sẽ cho cô 300tr để chữa bệnh cho mẹ và nuôi em ăn học."
Hiền dùng guốc dẫm lên tay hừ lạnh:
"Ông tưởng có tiền là được à. Nếu có kẻ bỏ 300tr, chơi con gái ông, vợ ông, ông chịu không?"
Trịnh Khải tiếp:
"Tôi không phải là con người, tôi là súc sinh, van cầu cậu tha cho tôi."
Hiền nói:
"Ông chọn đi đồn Công an tự thú hay đi Ủy ban Kiểm tra kỷ luật?"
Nếu theo thì tiền đồ sẽ chấm dứt, Trịnh Khải sắc mặt trắng bệch, van xin:
"Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ. Tôi bị thế này, con tôi sẽ bị bạn bè chê cười khi đi học, nó sẽ tự kỷ, trầm cảm mất. Mong hai người bỏ qua."
Hiền muốn giết chết ông ta nhưng nghe vậy, lòng lộ ra thương cảm, bởi cô từng bị bạo hành tinh thần khi bị bạn bè trêu không có cha, ánh mắt nhìn sang Quốc đang yên lặng theo dõi. Quốc thấy vậy, thở dài:
"Chuyện này tôi có thể tha cho ông. nhưng ông cần làm cho tôi hai điều. Thứ nhất, giúp tôi lên được chức Chánh Văn Phòng và Thứ hai là ông và Trần Hải tự rút khỏi Văn Phòng, xin trở về xã công tác."
Trịnh Hải vẻ mặt đau khổ:
"Cậu mới vào được hơn năm, với phía trên còn ba Phó Chánh Văn Phòng. BT dù nói nhưng còn phải thông qua các thành viên khác trong Ban Thường Vụ bỏ phiếu."
Quốc cười:
"Sang tuần tôi sẽ đi học lớp Bồi dưỡng Chính trị Đảng trên Trường Chính trị Nguyễn Văn Linh. Cùng với phe PBT ủng hộ. Nên ông chỉ cần vận động bên phe BT và vài người nhóm trung gian là được."
Trịnh Hải trầm ngâm, bởi chuyển về xã, chắc chắn có quan hệ hắn sẽ là CT, đây gần như chuyển ngang, qua vài năm hắn sẽ về lại UBND huyện dễ dàng. Mà Quốc không có ô dù, chắc sẽ vẫn ở, khi đó hắn sẽ trả thù lại, nghĩ thông, trịnh trọng, đáp:
"Được, tôi đồng ý. Cậu mau xoá video đi."
Quốc cười lạnh:
"Ông tưởng tôi ngu ư? Cả hai việc thành thì tôi ắt sẽ xoá."
Dứt lời mang theo Hiền rời đi. Mà không bị nhìn chằm chằm, Trịnh Hải bấm một dẫy số, bên đầu dây kia vang lên tiếng hít thở dồn dập, âm thanh gắt gỏng:
"Có chuyện gì?"
Trịnh Hải nén cơn giận, chậm rãi kể lại đầu đuôi, khi xong xuôi đầu bên kia vang lên tiếng cười:
"Trước bảo rồi, không nghe. Coi như đây bài học. Điều kiện kia thu xếp ổn đi, đợi hắn nhập chức, không thiếu cơ hội chỉnh."
Xong cúp máy, Trịnh Hải thả người trên nghế, mắt trào dâng sự uất ức.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |