Chương 37: Trần Thiên
Bất ngờ lúc này, điện thoại kêu, Trịnh Khải nhìn tên nhíu mày, bấm tắt đồng thời ném điện thoại ra xa. Nhưng chuông vẫn reo liên tục, Trịnh Khải bực dọc:
"Chuyện gì nói mau."
Đầu dây bên kia một giọng nói mang theo sự xu nịnh:
"Anh Khải, cuối tuần có gì bực dọc, cần em giúp không?"
Trịnh Khải ánh mắt biến đổi, trầm giọng:
"Cậu đang ở đâu?"
Tùng 'sọt' đáp:
"Em đang ở nhà hàng Ánh Sao, cùng anh Chiến - Phó phòng Tài chính, bồi khách từ Hà Thành xuống."
Trịnh Khải trầm ngâm:
"Đợi tôi." Dứt lời chỉnh lý quần áo và ra ngoài.
*
Mà Quốc và Hiền sau khi ra ngoài, nhanh bước lên một chiếc xe cách đó không xa, Quốc khuôn mặt áy náy:
"Thật xin lỗi cô, không ngờ hắn điên rồ vậy."
Hiền dùng khăn lau những dòng lệ còn đọng trên má, đáp:
"Không sao, việc này tôi sớm đồng ý."
Mặc dù tâm tính chai luyện, nhưng lúc này nhìn Hiền, Quốc lại nhớ tới bóng dáng yểu điệu của Hà 'sen', tâm không khỏi quặn lại, Quốc trầm ngâm:
"Thật xin lỗi."
Hiền cười:
"Nếu anh nói thế thì tôi cho anh cơ hội, cùng tôi đi mua sắm."
Quốc đáp:
"Được."
Dứt lời nhanh chóng lái xe tới khu phố hàng hiệu trên tỉnh, lần lượt tiến vào các cửa hàng thời trang cho nữ, để Hiền lựa chọn. Mà đã là phụ nữ thì ai cũng cuồng mua sắm, Hiền không ngoại lệ. Nhưng dù Quốc nói 'toàn bao', nhưng chỉ chọn lấy 1 bộ, giá tầm trung, nhẹ giọng:
"Xong rồi về thôi."
Quốc lắc đầu tiến lên dựa vào ánh mắt Hiền, nhanh chóng lựa chọn đầy giỏ hàng, nói với nhân viên:
"Tính tiển cho tôi."
Toàn bộ nhân viên vui sướng, vừa tính tiền vừa khen ngợi cả hai đẹp đôi, Hiền hơi đỏ mặt. Nhìn cốp xe được chất đầy, Hiển châm chọc:
"Nhìn anh ăn mặc, ai nghĩ được anh là một đại gia ngầm. Các cụ dậy không sai, không thể trông mặt mà bắt hình dong."
Quốc đáp:
"Hy vọng cô hài lòng."
Hiền định trả lời thì bỗng một tiếng hét thất thanh tiến tới:
"Cướp....Cướp mau bắt lại."
Hai người quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên quần áo sang trọng khuôn mặt trắng bệch đứng bên xe hét lớn. Phía trước là cảnh một người đàn ông đang đuổi theo hai thanh niên, cả ba điên cuồng chạy không để ý, khiến mấy người đang đi bộ gã nhào.
Người đàn ông trung niên sức bền không tốt, nên khoảng cách với hai tên cướp càng ngày càng xa. Có vài người vốn định ra can nhưng thấy hai tên kia lăm lăm con dao đành rén lại. Khi khoảng cách ngã tư còn 50m, hai tên thanh niên trong lòng mừng thầm, bởi chỉ cần bănh qua bọn chúng sẽ an toàn, trong túi là hơn 100 triệu tiền mặt, đủ cả hai lo say mấy ngày. Quốc đi ra chắn ngang đường, hừ lạnh:
"Dừng lại!"
Một tên ánh mắt hung quang, vung lên con dao, quát:
"Tránh ra."
Quốc dồn lực vào một chân xong vung mạnh, tàn ảnh hiện lên, cả hai bị hất va vào tường "ầm ầm", cơn đau đớn truyền lại, một tên đứng dậy, liếm vết máu, khà khà:
"Thằng chó, nay tao cho mày rõ chữ 'chết' viết ra sao?"
Nhưng còn chưa kịp di chuyển, Quốc đã ở trước mặt, một bạt tai thật mạnh cùng liên hoàn cước, tên đó đau đơn ngất lịm, tên còn lại vốn định chồm dậy đánh lén, thấy vậy giả bộ ngất, Quốc không buông tha, một đá thật mạnh, nằm trên đất rên rỉ. Xong xuôi, cầm lấy bọc tiền đưa cho người phụ nữ vừa tiến tới, nói:
"Cô kiểm tra xem có thiếu không?"
Người phụ nữ nhìn qua tệp giấy tờ còn nguyên an lòng, không đếm tiền mà đưa lại cho tài xế, lấy ra một tấm Card, cười:
"Cảm ơn cậu, đây là danh thiếp của tôi. Nếu cần gì giúp hãy gọi."
Quốc nhìn danh thiếp ghi Trần Thuỷ - Giám đốc Công ty CPXD Thăng Long, lòng hơi chút giật mình, bởi thế lực trong tỉnh Quốc điều tra, thì Công ty này chính là một công ty ma, Trần Thuỷ là tay hòm chìa khoá cho gia tộc họ Trần hiển hách đất Hưng Hà, gia chủ hiện nay là ngài BT tỉnh, đồng thời có cơ hội nhiệm kỳ tới lên Trung Ương rất cao. Quốc nghĩ nay đúng là ngày tốt lành, đáp.
"Không có gì, đây là việc tôi phải làm. Để tôi gọi cho cảnh sát, hai tên này cần phải tống ngục giam."
Trần Thuỷ cười:
"Tôi đã gọi, họ tới giờ."
Vừa dứt lời, một xe cảnh sát tới, hai nhân viên bước xuống, lão tài xế vội tiến lại, nói nhỏ, hai người tiến tới ném hai tên cướp lên xe xong rời đi. Quốc trao đổi thêm vào câu xong cũng rời đi. Trên xe không khí trầm lặng, Quốc quay sang thì thấy Hiền đang chăm chú nhìn mình, ngượng ngùng:
"Trên mặt tôi có vết bẩn ư?"
Hiền lắc đầu:
"Cảm thấy anh thật đẹp trai, nên nhìn nhiêdu hai mắt."
Quốc thở dài:
"Không cần khen đểu tôi."
Xong tập trung lái xe. Hiền miệng nhỏ thầm thì: "Không thú vị" xong nhắm mắt an thần.
*
Rất nhanh tới nhà Hiền, Quốc mở cốp lấy đồ mang vào trong. Đẩy cánh cửa ra thì bà Liên - mẹ Hiền đang ngồi nhặt rau,kinh ngạc:
"Về rồi con, sao mua nhiều thế."
Xong mới nhìn thấy Quốc đang bị che khuất bởi đống đồ, ngập ngừng:
"Đây là...."
Hiền đáp:
"Đây là Quốc, thi công chức cùng con, hiện chúng con đang làm cùng phòng."
Quốc cười:
"Cháu chào bác. Hiền sáng nay qua giúp chị cháu mấy việc. Trả tiền Hiền không lấy, nên còn mấy đồ cũ trong kho, bảo cháu mang về giúp cô ấy."
Bà Liên gật đầu, Quốc đưa vào xong, nhìn nhà Hiền tuy nhỏ nhưng ngọn ngàng, chào hỏi vài câu rời đi. Bà Liên khép cửa nhìn xe đi xa, thở dài:
"Mẹ nói điều này hơi phũ nhưng nó là thực tế, thời nào thì hôn nhân đều dựa theo môn đăng hậu đối, lọ lem cùng hoàng tử chỉ có trong truyền thuyết. Người có tiền, họ không sợ, nhưng con là con gái, hôn nhân và tình yêu chỉ có một, nên chú ý."
Hiền nhíu mày:
"Chúng con là đồng nghiệp thật."
Bà Liên lắc đầu:
"Mẹ chỉ nói vậy thôi. Con lớn con tự hiểu."
Hiền cắn chặt môi, bóng hình Quốc không ngừng hiện ra.
*
Bên này, Quốc lái xe vào một căn biệt thự, nằm trong khu phố Vàng ở Thành phố, đây chính là địa điểm Quốc thay đổi thân phận, để làm những thứ không tiện lộ diện. Vào trong, sau khi mặc âu phục, khí chất cùng hình dạng biến đổi, biến đổi hoàn toàn thành người khác, Quốc nhẹ giọng:
"Lão Tam, mang xe đi theo tôi."
Một ông lão chất phác từ từ xuất hiện, chậm rãi theo bước, không lâu từ bên trong hai con RollRoys xuất phát, địa điểm là quán Karaoke Hương Nhãn. Vừa bước xuống một cô gái khom người, để lộ ra vòng 1 căng mọng, nói:
"Hoan nghênh ông Hai trở lại."
Quốc cười:
"Ông chủ đâu."
Cô gái đáp:
"Thưa ông Hai, ông chủ ở phòng VIP 1."
Quốc gật đầu nhanh chân bước tới. Mở cửa ra trong không khí nồng đậm mùi thuốc, 1 người đàn ông trần như nhộng đang đè xuống một cô gái. Trần Thiên hử lạnh:
" Là ai?"
Khi nhìn thấy Quốc khó chịu:
"Cậu vào mà không chịu gõ cửa ư?"
Quốc nhếch mép:
"Tôi gõ sắp bể cửa, tại cậu không thưa, sợ có chuyện nên xông vào. Cậu đúng là luôn nghĩ oan cho người tốt."
Xong nhìn cô gái đang dùng chăn che lại thân thể mình, cười:
"Cậu đúng là chịu khó. Sáng chủ nhật cũng không quên rèn luyện."
Trần Thiên hừ lạnh:
"Cho tôi điếu thuốc."
Quốc lấy trong túi quần bật lửa cùng thuốc ném qua:
"Tự châm đi."
Cô gái nhìn Quốc ánh mắt đầy chăm chú, bởi với thân phận cậu ấm nhà họ Trần cùng sự ra tay quyết đoán, ở đất Hải Hưng cô chưa từbg thấy một người dám nói như vậy, trừ kẻ đã chết. Trần Thiên bình tĩnh châm thuốc, rít một hơi, xong nhìn cô gái, nói:
"Đây là Phạm Hai, bạn của anh."
Cô gái rụt rè:
"chào anh, em là Lê Ánh là một con mồi của anh Thiên."
Quốc thấy cách cô gái trả lời đầy cá tính, cười:
"Xin chào, tôi là Phạm Hai. Sau gọi tôi anh Hai là được."
Trần Thiên nói:
"Tôi và Ánh cần mặc quần áo, cậu không phải muốn xem chứ?"
Quốc châm chọc:
"Thân hình của cậu, tôi đã nhìn chán. mà mặc đồ nhanh lên, tôi có chuyện quan trọng cần bàn."
Ánh mỉm cười kinh ngạc, sau đó ra khỏi chăn mặc lại quần áo và nội y. Trần Thiên trừng mắt, giọng điệu đầy bất thiện:
"Tôi cảnh cáo cậu, không được xoay người. Dám nhìn lén người của tôi thì đừng trách tôi trở mặt với cậu."
Quốc khinh bỉ:
"Nhanh lên, đừng nói nhiều."
Không lâu hai người mặc xong, lúc này Lê Ánh đã mặc lên váy ngắn, thân hình gợi cảm, khí chất ưu nhã, đủ sánh ngang với Hiền. Trần Thiên ngồi cạnh, rít điếu thuốc, hừ lạnh:
"Nói đi."
Quốc gõ gõ tay:
"Trước tôi có kể với cậu chuyện ngày xưa, khi mới vào nghề gặp khó khăn, cơm không đủ ăn, có một cậu nhóc đã giúp tôi. Sau thời gian tìm kiếm, cũng biết cậu ta đang làm ở Văn phòng UBND huyện Hải Hưng. Đưa tiền quá thô tục, nên tôi muốn cậu giúp nâng cậu ta lên chức Chánh Văn Phòng UBND huyện."
Trần Thiên cười khổ:
"Cậu đánh giá cao tôi rồi. Tuy bố tôi là BT tỉnh, nhưng cũng đâu có thể 1 tay che trời. Tên BT huyện có ân với 1 người trên Trung Ương, dù không giúp hắn leo cao, nhưng đã đánh tiểng đảm bảo hắn có thể tiêu dao hoán đổi từ BT sang Chủ Tịch trong mấy nhiệm kỳ. Mà Chánh Văn Phòng là tay chân đắc lực của hắn, không thể."
Quốc trầm ngâm:
"Tôi có cách để tên Trịnh Hải tự động xin điểu chuyển và đề cử cậu ta. Cậu liên hệ phe PBT là được."
Trần Thiên nhìn xong video, thở dài:
"Như thế cậu ta sẽ ở mãi chức Chánh Văn Phòng, tiền đồ coi như chấm dứt. Chưa kể con người không ai có thể hoàn hảo, chỉ cần hơi sơ xẩy thì đám kia cắn trả, cậu ta sẽ vạn kiếp bất phục. Cậu giúp 1 lần chứ không thể giúp mãi được."
Xong nhìn thẳng:
"Tôi nghĩ đổi vị trí khác, ví dụ như Chủ tịch 1 xã, cùng ngang cấp Chánh Văn Phòng, tiền đồ rộng hơn, 4 năm chuyển sang BT xã, 4 hoặc 8 năm lên làm PBT thường trực huyện, xong BT huyện. Phạm Hào - PBT thường trực Hải Hưng cũng đi theo con đường như vậy."
Theo cách Trần Thiên nói thì con đường quan lộ tốt hơn, Quốc trầm mặc một hồi, đáp:
"Được, tôi nghe cậu."
Xong lấy từ túi ném ra chìa khoá xe, cười:
"Đây là quà gặp mặt, nếu sự thành tôi sẽ đưa gấp đôi. Nhân quả này tôi muốn kết êm đẹp. Sau cậu có thể chú ý cậu ta một hai. Đây là ảnh cùng thông tin."
Trần Thiên nghi nhớ, xong gọi bảo vệ vào ném chìa khoá để đi kiểm hàng. Khi thông tin báo chuẩn xác, Trần Thiên vỗ vai:
"Haha. Cậu vẫn thoải mái như xưa. Hôm nay tôi làm chủ, không say không về."
Quốc gật đầu, tới 19h mới từ Karaoke Hương Nhãn đi ra.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |