Chương 38: Phá quán (Cầu mọi người ủng hộ, đề cử để, bình luận)
Tới đầu làng, thấy cửa hàng nhà mình vẫn còn sáng đèn, Quốc đánh xe tấp vào lề, bước vào. Đây là siêu thị đầu tiên trong xã, với những mặt hàng xếp theo từng giá, hệ thống điều hoà theo mùa, nhân viên lịch sự không thua kém Winmart, Lotte...Quốc lập ra không phải lấy lợi mà giúp dân chúng mua sắm dễ dàng, không cần phải chạy tới chợ Huyện xa xôi, mặt khác để ông Thừa, bà Lan có việc quan tâm, địa điểm trò chuyện cùng bạn bè tránh buồn chán. Vừa vào trong, Thu, Hà- nhân viên thu ngân trông thấy, cười:
"Anh Quốc, anh đến chơi."
Quốc gật đầu:
"Hai bác về rồi à. Em lấy anh dây bò húc."
Thu chạy đi lấy, rồi đưa qua, Quốc cầm xong lấy trong ví bốn đồng để trên bàn, nói:
"Còn bao nhiêu hai người mua chút gì bồi bổ. Làm tốt, siêu thị sẽ không bạc đãi."
Thu và Hà mỉm cười cảm tạ, bởi ở đây công việc không vất vả, dù chỉ hưởng lương cứng 10tr mỗi tháng, nhưng phúc lợi quá tốt: Bảo hiểm đóng 100%; hỗ trợ ăn trưa, ăn tối; hỗ trợ đi lại, điện thoại....chưa kể thỉnh thoảng Quốc cùng bà Lan hay thưởng thêm...Bỗng lúc này một giọng nói ngọt ngào từ loa vang lên:
"Kính chào quý khách, đã đến thời gian đóng cửa, cám ơn quý khách đã đến với siêu thị Hoàng Thừa. Nếu quý khách hàng cảm thấy vừa lòng thì có thể giới thiệu cho bạn bè; nếu quý khách không hài lòng thì xin cứ nói ra cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cố gắng cải tiến, chúc quý khách mua sắm vui vẻ, cảm ơn!"
Nhiều người trong siêu thị nghe thấy cũng chậm rãi đẩy xe hàng về phía quầy thu ngân, Quốc gật đầu bước ra, cùng lúc này từ ngoài một tên đầu trọc, sắc mặt bặm trợn đi vào. Phía sau có hai mươi tên thanh niên tay cầm ống tuýt, miệng phì phèo thuốc. Quốc yên lặng nhìn quan sát. Thu sắc mặt trắng bệch bước ra:
"Các anh cần mua gì? Để em giúp đỡ."
Tùng 'sọt' hừ lạnh:
"Hỏi cái con mẹ mày? Mau gọi ông chủ của chúng mày ra đây."
Thu không phải chủ, nhưng phụ ông bà Thừa kinh doanh lâu năm sớm biết luật bất thành văn: Đủ mọi thủ tục pháp lý nhưng muốn an ổn làm ăn thì ngoài phí 'hiếu kính', 'hỗ trợ liên hoan' công an, cần chi thêm phí 'bảo kê', nếu không bọn chúng thỉnh thoảng tới nháo sự, khách hàng gặp vài lần, sợ tay bay vạ gió sẽ né tránh, Thu đang chưa biết nói gì thì Hà trầm giọng:
"Làm ăn lâu dài thì cũng cần coi trọng quy củ. Tiền bảo kê tháng này chúng tôi mới đưa cho anh Dũng 'cận' hai ngày trước. Các anh về kiểm tra đi."
Tùng 'sọt' nhổ toẹt một bãi nước miếng, nói:
"Thằng oát đó bị bọn tao xử, giờ đang nằm viện. Sau địa bàn ở xã này do tao quản lý."
Hà cầm lấy một bao thuốc kín đáo nhét hơn 10 tờ vào, đưa lại:
"Vậy em không biết, đây là chút quà ra mắt, mai ông chủ em sẽ đến bàn bạc, hy vọng về sau anh chiếu cố."
Tùng 'sọt' nắm tay Hà, nhìn săm soi vào bộ ngực, cười hề hề:
"Em gái, đúng là sảng khoái, anh vốn muốn đập phá quán, nhưng em đã biết điểu thì anh cũng không làm khó, chỉ cần em ngoan ngoãn phục vụ anh đêm nay."
Đám đàn em phía sau vang lên hoan hô:
"Đúng đó...đúng đó. Đại ca thật biết thương hoa tiếc ngọc."
"Cơ hội đổi đời trước mắt, cố nắm bắt đi cô em."
Đồng thời tiện tay bóc đồ ăn vặt trên khay. Mà những khách hàng đang chuẩn bị tính tiền nhìn qua hiểu rõ đám người kia muốn làm gì, không muốn liên luỵ cùng rắc rối, tiếc nuối bỏ lại xe hàng, chuẩn bị rời đi. Quốc xem toàn bộ, đẩy cửa bước vào, đứng trước hai người Hà cùng Thu, động viên an ủi:
"Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai làm gì được đâu."
Nhìn cả hai bình tĩnh, quay đầu trầm giọng,
"Chào cậu, tôi là người phụ trách siêu thị Hoàng Thừa, chuyện đổi ngươi tôi không biết, sáng mai sẽ gặp và bàn bạc cụ thể. Giờ muộn rồi, để mọi người nghỉ ngơi?"
Tùng 'sọt' cười:
"Đúng là tuổi trẻ tài cao, cậu khiến tôi bội phục, vậy đi từ nay về sau 1 nửa thu nhập từ siêu thị này là phí bảo kê."
Một nửa thu thập? Đúng là đám miệng sư tử, Quốc hừ lạnh:
"Cút. Nếu anh không đi, tôi sẽ báo Công an."
Tùng 'sọt' vốn tưởng Quốc sẽ kì kèo, nên nghe xong vô cùng bất ngờ, cười lớn lộ ra hàm răng vàng óng;
"Haha, báo công an. Chú cần anh gọi hộ không?"
Quốc không đáp mà yên lặng bấm số, sau đó nói tình hình. Tùng 'sọt' đợi Quốc buông điên thoại xuống, Tùng 'sọt' trầm giọng:
"Anh đếm đến ba, chúng mày đập cho anh...."
"Ba...hai...." một tên đàn ép vung tuýt xuống, Quốc nhanh chân dồn lực sút mạnh, tên này ngã đập vào thành cửa kêu la, Tùng 'sọt' mặt đỏ au, tiến tới bồi thêm, đồng thời quát lớn:
"Này thi kêu gào, kêu gào nữa đi, thằng nào đánh mày thì phải đánh lại, đánh cho nó biết tay, không đánh được nó thì tao cho mày biết tay."
Tên đàn em bị Quốc đánh bất ngờ, rơi mất răng cửa, bây giờ lại bị Tùng 'sọt' bồi, cảm thấy mặt mũi mất hết,. Hắn răng đứng dậy, dùng tay lau đi khoé miệng, máu đỏ lem nhem bám vào những hình xăm trông vô cùng man rợ, hắn cầm tuýt sắt, lạnh giọng:
"Chết đi."
Vừa nói vừa lao tới. Mà những kẻ khác không chậm, hình thành vòng vây liên tục tiến tới. Quốc dùng thế sấm sét, đánh văng vài tên, nhưng bị lời vừa rồi của Tùng 'sọt' không ai dám dừng. Ngã xuống lập tức đứng dậy, lao vào Quốc giống con thiêu thân lao vào đống lửa. Nhìn vậy, Quốc không sợ, nhưng chắc chắn lộ chút năng lực, mà điều này hắn không muốn, tránh cha mẹ lo lắng, khi còn đang suy tư thì một âm thanh vang:
"Dừng tay."
Tùng 'sọt' khạc bãi đờm, quát:
"Thằng nào?"
Lê Trung - Trưởng Công An xã dẫn 3 cảnh sát tiến vào, nhưng khi nhìn thấy Tùng 'sọt', khuôn mặt cứng đờ, bởi hắn là cán bộ trên huyện được điều xuống quản lý trị an trong xã, nên biết được kẻ này ra tay hung ác, lại đầy mánh khoé, có quan hệ không bình thường cùng BT huyện. Trung hít thật sâu, khuôn mặt khiêm tốn, tiến lại:
"Anh Tùng, sao anh lại đến đây? Không gọi tôi một tiếng để làm tròn bổn phận chủ nhà."
Tùng 'sọt' cười nhạt:
"Haha, tiện đường nghé vào chơi."
"À. Siêu thị này có phúc khí." Sau đó trò chuyện vui vẻ, dường như quên hẳn mục tiêu tới đây. Quốc bình tĩnh bước tới:
"Chào đồng chí Công an, bọn họ đến gây rối siêu thị? Ở đây ai cũng nhìn thấy? Đồng chí không định xử lý ư?"
Trung thầm chửi trong lòng: Mẹ, tên này mọi khi khôn khéo thế, nhìn hắn thế này không biết ý gì sao? Dù Quốc mỗi tháng 'hiếu kính' tương đối, nhưng đắc tội Tùng 'sọt' gần như sợ hắn sẽ chết dấp chết dúi ở xã này, đừng mong trở lại huyện. Trung lạnh lùng nhìn Quốc:
"Quấy rối, ai quấy rối? Người quấy rối đâu?"
Mấy viên cảnh sát khác cũng lơ đãng đứng phân tán cảnh cáo những vị khách khác. Không ai lên tiếng, Trung cười:
"Cậu biết báo án sai hậu quả thế nào không? Nể tình cậu lần đầu mắc phải, tôi tạm tha. chúng ta đi."
Quốc cầm lên điện thoại, trầm giọng:
"Rất tốt a. Toàn bộ mọi thứ tôi đã quay lại, mai đưa lên chỗ Trưởng Công Huyện, xem trên đó xử lý thế nào?"
Dứt lời, tiến tới nói nhỏ vào tai Tùng 'sọt':
"Về bảo tên Trịnh Khải đừng ngu ngốc, không thì BT huyện cũng phải gặp hoạ."
Sau đó vỗ vai trở lại quầy. Tùng 'sọt' sắc mặt khó coi, bởi lưng dựa BT huyện, hắn biết bản thân chỉ là dạng 'chó săn', khi cần dùng sẽ ưu ái, nhưng khi hết tác dụng hoặc cần chiến công, hắn sẽ bị đưa ra làm dê thế tội. Mặc dù việc này Trịnh Khải gợi ý, nhưng nếu làm lớn cũng không tốt, suy nghĩ thiệt hơn xong, Tùng 'sọt' đáp:
"Nể tình anh có quan hệ với người đó. Tôi tạm tha cho cậu lần này, hư hỏng bao nhiêu thống kê xong tôi sẽ trả."
Dứt lời rời đi. Trung hơi nhìn Quốc một mắt xong đuổi theo.
*
Quốc nhìn mấy khách nhân đang run sợ, tiến lên tươi cười:
"Đã làm mọi người sợ hãi. Đồ trên giỏ tôi sẽ miễn phí, coi như lời xin lỗi, mong mọi người luôn tin tưởng và ủng hộ Hoàng Thừa."
Hà cùng Thu tiến lên hỗ trợ gói đồ. Mấy khách nhân có lợi, khuôn mặt tươi cười, hơi động viên cùng hỏi thăm vài câu xong rời đi.
Quốc nhìn Hà cùng Thu khuôn mặt mệt mỏi, nói:
"Hai người về sớm đi. Ở đây tôi dọn cho. Mai tôi sẽ bảo mẹ thưởng hai người thêm 2 tháng lương. Mọi người chỉ cần vì siêu thị là được."
Hà và Thu lắc đầu:
"Để chúng tôi dọn, một mình anh tới bao giờ xong."
Thế là mặc Quốc nói, cả hai nhanh nhẹn thu xếp. Gần 22h mọi thứ cũng xong, Quốc thở dài:
"Muộn rồi, hai người đi về nguy hiểm. Tôi tiện đường đưa về. Mai tôi đón đến lấy xe."
Nhìn sắc trời đen kịt cả hai ngoan ngoãn. Một buổi tối phong ba kết thúc.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |