Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 39: Khó chơi

Tiểu thuyết gốc · 1797 chữ

[ Giải thích một số từ viết tắt: BT - Bí Thư; PBT - Phó Bí Thư, CT - Chủ tịch, CTH: Chủ tịch Huyện, PCT - Phó Chủ Tịch..]

Sáng hôm sau, Quốc đến chỗ làm. Văn phòng như thường lệ, trở lên vắng vẻ, Quốc hài lòng ngả người trên ghế, lâu không uống, thật mệt. Lúc này Hiền pha trà đi vào, Quốc cười:

"Xin chào, đến sớm a. Nay có họp giao ban mà vẫn chưa thấy ngài Chánh Văn Phòng đến a?"

Hiển cười:

"Nghe bảo xin nghỉ ốm 1 tuần? Nay Trịnh Huy đi thay."

Quốc với lấy ấm trà, rót cho cả hai, nhấp một ngụm xong nhìn xung quanh không có ai, nhẹ giọng:

"Hôm qua chia tay cô, tôi có đi gặp người bạn, qua tâm sự cậu ấy bảo hay vì lên Chánh Văn Phòng chuyển sang Chủ tịch xã. Cấp bậc tuy ngang hàng, nhưng quyền lợi giảm."

Hiền sáng mắt:

"Người ngoài cuộc ánh mắt chuẩn xác, bạn cậu nói đúng bởi sau sang được chức BT xã thì cơ hội vào Huyện uỷ, Ban Thường vụ Huyện uỷ rất cao, lùi một bước để tiến lên. Mặt khác nhìn tình hình thì Phe BT và PBT chắc chắn sẽ đấu đá ác liệt, chúng ta đi xã cũng coi như tránh tâm bão."

Quốc còn tưởng mình phải thích thêm, nhưng không ngờ Hiền khứu giác chính trị nhạy bén đến vậy, không khỏi thêm một mắt. Hai người thêm vài câu xong trở về chỗ của mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

*

Lúc này, từ Hội trường Huyện bước ra, Phó Chánh Văn Phòng Trịnh Huy sắc mặt âm trầm. Bởi vì tranh 'suất' tham gia khoá Bồi Dưỡng Cán bộ trên Tỉnh, hắn đã chi rất nhiều tiền, không tiếc vay mượn. Tuần trước, trong tiệc rượu, Trịnh Khải còn vỗ vai, cười:

"Anh đã nói với BT, ngài ấy đã đồng ý, việc chắc 100%."

Sáng biết tin Trịnh Khải nghỉ ốm, được cử đi thay, Trịnh Huy vô cùng vui sướng, gặp qua các đồng nghiệp cùng chức vị, luôn miệng cười chào, mà trong quan trường ai nấy đều tinh biết Trịnh Huy biến tướng khoe khoang, đều mở miệng nịnh nọt:

"Haha. Chúc mừng, chúc mừng nha. Sau lên có gì giúp đỡ anh em."

Trịnh Huy cười:

"Vẫn chưa có gì chắc chắn."

Nhưng lòng vô cùng hưởng thụ, khuôn mặt ngẩng cao đầy tự tin.

Nhưng khi buổi họp kết thúc, nhìn danh sách Văn phòng Đảng bộ Huyện đưa ra danh sách, tên mình bị thay bằng Quốc, Trịnh Huy căm phẫn, nhưng nhìn mặt BT bình thản, hắn xấu hổ cúi đầu. Vừa đi ra, chưa kịp gọi thì một tin nhắn tới:

"Ý kiến lãnh đạo khó đoán, nên thứ không nên biết, đừng biết."

Chặng đường từ Phòng họp trở về Văn phòng chưa đầy 500m, nhưng Trịnh Huy bước đi nặng trĩu, xung quanh nhiều ánh mắt nhìn về. Một tên phó phòng vốn không ưa Trịnh Huy, giọng giễu cợt:

"Tối nay anh em định mở tiệc chúc mừng cậu. Nhớ phải đi đó nha."

Trịnh Huy nắm chặt tay hằn lên vết máu. Vô số tiếng cười khe khẽ vang vọng sau lưng.

*

Mở cửa ra thấy Quốc đang ngủ ngà ngủ ngật, Trịnh Huy lạnh giọng:

"Quốc, cậu đi làm hay đi chơi. Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, cơ quan là nơi làm việc, không phải trại dưỡng lão."

Quốc giật mình, nghi hoặc, bởi từ khi vào đây, do không liên quan nên hai người rất ít nói chuyện, giải thích:

"Chào ngài Phó Chánh Văn Phòng.."

Còn chưa xong, Trịnh Huy đã ném một tờ giấy bàn, tiếp:

"Mai viết cho tôi bản kiểm điểm. Với vừa họp, BT yêu cầu xem báo cáo năm 2005, cậu bên bộ phận Lưu trữ, tìm cho tôi, trong chiều nay."

Dứt lời cũng đi ra. Hiền vội tiến tới, nhẹ giọng:

"Tên này muốn gây khó dễ, chẳng lẽ Trịnh Khải không dám động tay trực tiếp với chúng ta, nên định gián tiếp hắn."

Quốc lắc đầu, đưa tờ giấy trên bàn qua, cười:

"Chắc vì cái này?"

Hiền cầm lấy xem kỹ, kích động:

"Quả nhiên. 'Suất' này cần cả năng lực cùng gốc mới có cơ hội được. Nhiều người ở chức Phó mấy chục năm không tiến cũng vì thiếu 'tư lịch' này. Cậu làm được thật giỏi, càng ngày nhìn cậu càng thêm hấp dẫn."

Ánh mắt chăm chú nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, Quốc hơi chột dạ, đáp:

"Tôi đi tới phòng lưu trữ tìm tài liệu."

Hiền nhìn bộ dáng của Quốc, hừ lạnh:

"Đúng là có sắc tâm không có sắc đảm."

*

Lưu trữ nhà nước trước đây hầu hết là bằng giấy, cộng thêm bảo quản không đầy đủ rất nhiều tài liệu bị hoen ố, hoặc thất lạc, nên Trịnh Huy muốn nhằm vào đây để gây khó, xả bơn sự tức giận, nhưng Quốc có Nguyệt Nguyệt giúp đỡ, chẳng mấy chốc có, đặt nghiêm trang lên bàn. Trịnh Huy vừa vào trông thấy, sắc mặt càng ngày càng kém.

Hôm sau những người khác trong Văn phòng có mặt, ai nấy đều trông Quốc ánh mắt đầy vi diệu, mấy nhân viên cũ thầm thì to nhỏ: Nghe nói leo lên chỗ Phó CT? Ngài PBT phản công rồi? Mọi người đoán xem ai thắng?...Nhưng Trung có người trên Tỉnh, biết 'Suất' kia khó kiếm thế nào. Hắn từ Tỉnh xuống đây cũng là tìm cơ hội tranh 'suất' này. Có nó 'tư lịch' đủ, đề cử vị trí theo quy trình rất dễ dàng.

Khi mỗi người đang cảm thán thì Trịnh Khải có mặt, mọi người ánh mắt chăm chú dõi theo, bởi Trịnh Khải vốn không ưa Quốc. Hải từ chỗ cũng vội chạy tới, cầm bật lửa châm thuốc, nhưng Trịnh Khải xua tay không quan tâm mà nở nụ cười, tiến tới vỗ vai, nói:

"BT cùng lãnh đạo huyện vô cùng coi trọng cậu, hy vọng cậu không phụ sự kỳ vọng, học tập cho tốt."

Quốc nhìn bản mặt nghét vô cùng, nhưng người ta kính mình nên kính lại, khom người, đáp:

"Vâng, cảm ơn Chánh Văn Phòng nâng đỡ."

Mà Trịnh Huy ngồi tại chỗ, nắm chặt, khiến bụt gẫy làm đôi kêu răng rắc. Trung cầm ấm trà tiến lại, rót vào cốc Quốc, cười:

"Cậu uống sớm cho nóng. Chuyện hôm ở quán ăn thật xin lỗi. Haha, tôi sẽ tránh xa."

Hiền nhìn lại, biết Trung làm vậy một để nịnh nọt, hai thể hiện sẽ không bén bảng trêu chọc mình. Bởi không biết chuyện phía sau rất dễ lầm tưởng, Quốc vào được một năm, chiếm được 'suất' này, thì gốc cũng phải ở trên Trung Ương.

*

Buổi chiều, Quốc lấy cớ ra ngoài, tiến tới phòng PCT, Phạm Ngân mỉm cười:

"Cậu ngồi đi, tôi biết cậu được cử đi còn chưa tới chúc mừng."

Quốc biết lời nói có thâm ý, rụt rè giải thích:

"Ngài Chủ tịch nói quá, tôi đáng lẽ sớm đến báo cáo nhưng định vừa đi thì bị ngài Phó Chánh bắt tìm tài liệu nên chậm trễ."

Sau đó kể đầu đuôi câu chuyện, trong đó có lược giản và không nhắc tới Hiền, Phạm Ngân hài lòng, đồng thời cảm thấy tiếc nuối, bởi nếu để hắn vận dụng lợi tức sẽ cao hơn, nhưng cũng hiểu đây là dịp may hiếm có, Quốc làm lợi mình để tránh đi mấy chục năm quanh co là điều dễ hiểu, cười:

"Cậu có 'tư lịch', định tranh thủ chức gì? Ngài PBT mới về, đang thiếu 1 thư ký biết việc để hỗ trợ, tôi sẽ giúp cậu đề cử?"

Mặc dù trong luật Công Chức ở cấp huyện thì BT, PBT, CT không có thư ký, nhưng hầu hết trong cả nước, luật bất thành văn là Văn phòng đều biết 'nhường' 1 vị trí để BT, PBT, CTH xếp thân tín vào, dù trên danh nghĩa thuộc Văn phòng, nhưng hầu hết mọi thời giờ đều bên BT, PBT, CT giúp việc, cấp bậc không đổi nhưng 'quyền lực' vô hình rất lớn, không thua kém vị trí Trưởng phòng. Sự dụ hoặc của Phạm Ngân rất lớn, nhưng Quốc biết mình chưa đủ tầm để cuốn vào tranh đấu này, đáp:

"Cảm ơn ngài Chủ tịch đề bạt, nhưng tôi mới làm được hơn năm, kinh nghiệm kiến thức chưa đủ, nên muốn xuống cấp xã để rèn luyện. Sau này giúp đỡ được ngài cùng PBT nhiều hơn."

Phạm Ngân trong lòng hài lòng, bởi Quốc là người có tài mà không tham vọng, mù quáng, có thể bồi dưỡng, đáp:

"Được, cậu cứ an tâm đi học cho tốt."

*

Hôm sau Quốc theo lịch đi học trên Tỉnh, những tưởng mọi thứ thuận lợi thì Hiền bất ngờ chụp một tờ báo tỉnh, tiêu để :" Huyện Hải Hưng ra quân tăng cường trị an", dưới tiêu đề: BT huyện: Trịnh Long, Cán bộ: Hoàng Ái Quốc.

Quốc nhíu mày, bởi bài này hắn viết là đúng, nhưng đã gửi báo Tỉnh từ nửa tháng trước, và vị trí tên của mình là Trịnh Khải. Cần biết, Quốc công khai theo PCT Phạm Ngân, hay phe PBT, cả UBND huyện đều biết, mà bài này ra khiến nhiều người dễ hiểu lầm, Quốc ngả theo phe BT. Mà trong quan trường, muốn lâu dài quan trọng nhất là chữ Tín, một người dám phản bội người từng nâng đỡ thì dù giỏi đến đâu cũng không ai muốn đi gần, bởi không biết người này cắn trộm mình lúc nào. Dầm dần đều cô lập.

Ngoài ra, Trưởng Công An huyện, bài viết nhiều từ mang ý chê bai lực lượng Công An Huyện bao che, yêu cầu chấn chỉnh. Chúng như cái tát 'ba ba' vào mặt Lê Sơn, Lê Sơn chắc chắn sẽ không vui mà người này là cánh tay trái đắc lực của PBT, nên Quốc có gia nhập cũng sẽ không được trọng dụng. Đúng bài, tao không dùng được thì chúng mày cũng vậy. Nghĩ tới đây, Quốc hơi lau mồ hôi, gọi giải thích cùng Phạm Ngân, bên kia âm thanh cũng nhanh chóng đáp:

"Tôi biết. Chúng tôi cũng không phải là trẻ con bị dắt mũi vậy."

Lời nói không có quá nhiều bắt bẻ, nhưng Quốc cũng cảm thấy sự bớt nhiệt tình, hơi day day trán, thở dài:

"Thật đau đầu. Đúng là ngồi ở vị trí đó, không ai là người ngu. Lũ cáo già."

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.