Chương 50: Giáo Hoàng Biển Đức XVI và Maria
Thành Vatican, khác với những buổi cầu nguyện bình thường, hôm nay ngoài các hồng y thì còn các Giám mục từ các nhà thờ lớn hoặc đại diện cho các quốc gia có mặt, gương mặt mỗi người đều sáng sủa và khoẻ mạnh, bởi họ đều thông qua [Chinh Chiến] thu được thân phận [Siêu Phàm Giả]. Trên đài, Phanxicô mỉm cười:
"Chúc mừng các con được Chúa ban phước, thu được năng lượng cao siêu."
Phía dưới toàn bộ quỳ gối đồng thanh:
"Lạy Cha toàn năng, con muốn dâng lên cha lời tạ ơn, vì Cha đã cho con những điều này, con vô cùng biết ơn Cha."
Một loạt nghi lễ diễn ra, sau cùng Phanxicô bưng lên một đĩa nhỏ, nhẹ giọng:
"Đây là bánh được Chúa ban, mọi người chậm lên thưởng thức."
Dứt lới, từng người khoanh tay lần lượt tiến lên, và sau ba phút, khi toàn bộ an vị, cơn buồn ngủ ập đất, toàn bộ ngục xuống. Có người nhận ra bất thường nhanh chóng kích hoạt trạng thái [Siêu Phàm Giả] chạy ra phía cửa, nhưng Phanxicô nhanh chóng có mặt, đánh ngất và đưa lại chỗ ngồi. Xong xuôi, Phanxicô khom người nhìn vào phía trong:
"Thưa Đức Giáo Hoàng, mọi thứ đã xong."
Nếu bất kỳ giáo dân nào nghe được vô cùng giật mình, bởi hiện nay Giáo hoàng chính là Phanxicô, nhưng rất nhanh mọi thứ sáng tỏ. Từ sau rèm một ông lão tay cầm quải trượng chậm rãi bước ra, mỗi bước đi tiếng gõ vào sàn nhà vang lên âm thanh khô khốc. Và người đó không ai khác chính là Giáo Hoàng tiền nhiệm Biển Đức XVI.
Đừng nhìn bộ dạng mà xem thường, bởi dù [Chinh Chiến] xuất hiện, nhưng ngoại trừ Quốc thì trên mặt nổi Biển Đức XVI là Siêu năng giả hệ Tinh thần số 1 thế giới. Điều này có được là do quá trình khổ tu lâu dài, dùng mấy chục năm lĩnh ngộ và hiểu Kinh Thánh.
Khi đã ngồi lên ghế, đại diện cho quyền lực cao nhất của giáo hội, Biển Đức XVI đôi mắt lim dim bỗng mở to quét nhìn toàn bộ, cười:
"Hoa nuôi trong nhà kính khó mà trưởng thành. Thứ không nỗ lực mà có được chung quy là ngoại vật."
Nói xong, quải trượng gõ xuống đều đều như điệu nhạc, quanh quẩn du dương khắp căn phòng. Dù Phanxicô không bị nhằm vào trực tiếp, cùng vận dụng toàn bộ linh lực phòng hộ nhưng vẫn phải cắn chặt răng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Thứ mà Biển Đức XVI gõ ra chính là cảnh giới cao nhất trong Kinh Thành. Những âm thành chậm rãi xâm nhập, đầu tiên là xoá bộ những ý nghĩ không đúng với giáo hội, vững một niềm tin tuyệt đối với Giáo hội, Giáo Hoàng. Thứ hai, cắm thêm thiết bị định vị Nano và sâu trong tiềm thức. Thứ ba, xoá bỏ trí nhớ vừa xẩy ra. Một tiếng, hai tiếng....và tận khi trời tối, Biển Đức XVI khụ khu ho khan, khoé miệng tràn ra vết máu, Phanxicô vội đưa đến khăn tay. Biển Đức XVI tựa lưng trên ghế uể oải:
"Già rồi khó mà duy trì lâu a, sau này những đám người này sẽ do người dẫn dắt."
Phanxicô cung kính:
"Vâng, thưa giáo hoàng."
Biển Đức XVI quay người, vừa chống gậy vừa nói:
"Ta biết ngươi muốn hỏi nhiều lắm, nhưng ta chỉ cần ngươi nhớ, Tôn giáo và Chính trị là hai mối quan hệ không thể tách rời. Giáo hội tồn tại và mạnh mẽ phát triển, áp đảo các tôn giáo khác là nhờ sự thức thời, nhạy bén trong thế cục thời đại. [Chinh Chiến] đến giờ vẫn là thứ khó nắm bắt, thuận nước đẩy thuyền hơn là đắp đập ngăn lũ."
Đợi bóng người khuất, Phanxicô thật lâu mới ngẩng đầu, sau đó phân phó người bên ngoài vào đưa toàn bộ về nghỉ ngơi.
*
Thành phố Rio, Brazil, Neves mặc một thân áo da, phì phèo đuối thuốc, trên người đeo đầy vàng bạc, nhìn vô cùng ngứa mắt, đúng kiểu nhà giầu mới nổi. Quả thật vậy, hắn trước đây sinh ra trong khu ổ chuột, không có tài năng bóng đá để đổi đời giống Neymar, thế là bỏ học, theo đàn anh trong bang Red Command lăn lộn. Đâm chém, ăn chơi, xong đâm chém....một vòng lặp tưởng chừng vô hạn sẽ theo hắn đến cuối đời. Nhưng không ngờ tên đàn anh bị kẻ thù tố cáo, cảnh sát ập vào tóm khi đang giao lượng lớn hàng. Tội đáng lẽ phải tử hình, nhưng do tác động của ông trùm, chỉ còn thi hành án tù 5 năm, và hắn cũng được thay mặt tạm chấp chưởng. Ban đầu hắn sướng tha sức ăn chơi, nhưng khi các sòng bạc bị bang đối thủ đập phá thì hắn biết đây không phải lâu dài, hắn cần tìm cách kiếm tiền hợp pháp, ôm tiền và chạy qua chỗ khác. Mà sau khi hao tổn toàn bộ số Nơ - ron thần kinh đang có, hắn tiến hành bắt cóc người trước mặt. Gakiya - chủ một cửa hàng thu gom phế liệu và bán đồ Secondhand. Sở dĩ chọn Gakiya là bởi hai người từng có va chạm nhỏ, cùng với cửa hàng của hắn phát đạt trong khu, ngành nghề đơn giản, hắn có thể hiểu. Neves ném điếu thuốc xuống đất, cười:
"Lời đề nghị của ta ngươi thấy thế nào."
Gakiya toàn thân bị dây thừng cuốn chặt, hừ lạnh:
"Ngươi như thế không hợp quy củ? Tiền bảo kể ta đã đóng, ngươi bắt ta không sợ ta báo lên ông trùm."
Neves lắc đầu:
"Hắn vẫn chưa hiểu, ném xuống."
Được lệnh, đàn em nhét lại rẻ vào miệng, quăng xuống hồ nước đầy đá lạnh, do Rio thuộc khí hậu gió mùa, nên sức chịu đựng cái rét khá kém, ngâm được 5 phút khi lôi lên Gakiya run cầm cập, đáp:
"Đại ca, ta nhượng cửa hàng, nhưng đó là cả gia sản, đại ca ít cũng cần cho ta vài đồng để kiếm kế sinh nhai."
Neves thở dài:
"Ta muốn cho, nhưng ta không có tiền. Hay trước ký giấy, 5 năm sau ta trả."
Gakiya trong lòng phỉ nhổ, hắn buôn bán ở đây biết rõ, đám này nuốt được có bao giờ nhả ra, còn muốn nói thì bỗng cửa bị đẩy ra, một cô gái bước vào:
"Thả cha ta ra."
Nhìn người trước mắt mới có chừng 20 tuổi, cắn răng hét nhưng không khiến ai thấy sợ mà càng manh, tất cả cười ồ:
"Haha. Đến rồi thì ở lại luôn."
Vốn muốn cò kè, thấy vậy Gakiya nghiến răng:
"Maria chạy đi. Đại ca ta sẽ buông bỏ."
Neves liếm mép, nhỏ bãi nước bọt:
"Quá chậm, thời gian hết. Ta muốn tất."
Xong nhìn đám đàn em:
"Bắt ả lại cho ta. Ta sảng khoái xong cho các ngươi tận hưởng."
Đám đàn em kích động lao lên, Maria cười lạnh:
"Cút."
Vừa nói vừa lao vào liên tục ra đòn, một người...hai người..chẳng mấy chốc cả đám đã con người bay xa, đập lưng vào tường đau đớn. Neves hơi lùi lại, ném đuối thuốc xuống, trần giọng:
"Cô gái có gì chúng ta thương lượng, cần gì phải đánh đánh giết giết."
Mặc dù là con gái, nhưng Maria hồi nhỏ theo cha mình lang bạt khắp nơi kiếm kế sinh nhau nên biết, muốn đám này tin phục cần sức mạnh áp đảo tuyệt đối, khẽ bẻ bẻ các đầu ngón tay kêu răng rắc, cười:
"Đánh xong rồi nói."
Rất nhanh dưới thân phận [Siêu phàn giả], Neves bị đánh kêu cha gọi mẹ, vẻ oai dũng không còn mà biến thành hai tay ôm chặt chân khóc:
"Không đánh...sau này tôi không thế nữa. Tôi không muốn. Cô bảo tôi làm gì cũng được."
Maria sút hắn bay xa, cười lạnh:
"Ngươi nói ta muốn ngươi làm gì ngươi cũng làm."
Neves vội gật đầu như gà mổ thóc, đáp:
"Vâng."
Maria cầm cây dao trên bàn ném tới trước mặt, nói:
"Ta muốn mỗi người các ngươi tự chặt hai ngón tay bồi tội."
Neves run run, muốn cầu xin, nhưng nhìn ánh mắt Maria đầy lạnh lẽo, gằn giọng:
"Theo ta làm."
Được lệnh, tất cả các toàn bộ cầm dao vung nên chém hai ngón tay, khi dao gần chạm, cá đám nhắn mắt run sợ, nhưng tưởng tượng máu lênh láng không diễn ra mà chỉ nghe 'cạch', các con dao rơi loảng xoảng trên đất, cả đám nghi hoặc mở mắt, Maria cười:
"Các ngươi thể hiện rất tốt, lần này ta tạm tha."
Xong đánh mắt, mấy người hiểu ý ra ngoài, chỉ còn Neves cùng Gakiya, Maria trầm giọng:
"Ta biết ngươi muốn cửa hàng để thuận tiện đổi trắng thay đen, ta đồng ý nhưng với hai điều kiện: Sau này lợi ích chia 7:3, mọi việc ngươi toàn quyền quyết định, ta chỉ đứng sau tham vấn; tìm một khu đất rộng, ta muốn xây 1 trại cô nhi viện."
Neves đáp:
"Quá nhiều, chúng tôi chỉ cần 1 phần phí vất vả."
Maria biết kẻ này đang sợ nói thế, nhưng muốn thực làm cần lợi ích mà cửa hàng đó nàng cũng chỉ cung ứng nhất thời, phất tay:
"Ta không phải là người không hiểu đạo lý, ngươi lấy 3 phần, làm tốt chúng ta chia 5:5, chưa kể sau này ta sẽ giúp ngươi thay mặt ông trùm."
Neves rối rít cảm ơn
*
Trên xe về lại cửa hàng, Gakiya nhìn con gái muốn mở miệng mà không được. Maria nhận ra sự khác lạ, cười:
"Cha muốn hỏi cứ hỏi, không ngại."
Gakiya gật đầu:
"Chuyện này là sao? Chẳng lẽ con thành công vượt ải."
Maria gật đầu kể đầu đuôi câu chuyện, kế hoạch của mình khi thành lập cô nhi viện, xong trừng cha, giọng tiếc nuối:
"Trước con bảo cha không nghe?"
Gakiya hơi ngượng ngùng, dù sao [Chinh Chiến] là thú vị, nhưng so với cơm áo gạo tiền đáng lo hơn. Maria tiếp:
"Mà cha coi như bỏ, con muốn một người em san sẻ, cha kết hôn đi."
Trước câu hỏi đầy bất ngờ, Gakiya nghiêm giọng:
"Con nói sao, cha chỉ yêu duy nhất mẹ con."
Maria thở dài:
"Mẹ mất đã hơn 15 năm, cha một mình nuôi con cũng vất vả. Con thấy cô Yuri rất thích cha."
Nghe xong, Gakiya nhớ tới hình ảnh đó không khỏi ngượng ngùng.
*
Tốc độ của Neves rất nhanh, chỉ một tuần mọi việc đã xong, cả nhà Maria chuyển vào trong cô nhi viên sống, tiện thể chăm sóc nuôi nấng hơn 20 trẻ gái có hoàn cảnh khó khăn. Ngoài lo ăn uống, học hành đầy đủ, Maria cỏn căn cứ các thí luyện [Chinh Chiến] tiến hành sáng tạo các bài luyện tập sức khoẻ. Đây là bước khởi đầu của công hội nữ giới đầu tiên trong [Chinh Chiến], những người được gọi tên 'những bông hoa gai.'
[ Cầu ủng hô, tăng hoa, tặng quà, để tác có đônng lực viết. Cảm ơn]
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |