Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51: Bashar và Nhập Quốc Tịch

Tiểu thuyết gốc · 1805 chữ

Thủ đô Đa - mát, Syria, trong khu ô chuột đầy mùi hôi thối, cậu bé Bashar dáng người gầy bước đi chậm chạp trên đường, nếu người lần đầu gặp sẽ đoán cậu bé ước chừng 14-15 tuổi, nhưng thực tế cậu đã 26 tuổi, cơ thể trên hình thành do sự thiếu ăn liên tục.

Bashar tay lăm lăm con dao sẵn sàng đâm những kẻ nào lại gần. Một người quý gối, khóc:

"Chúng tôi đói nhiều ngày rồi. Mong cậu thương xót ban cho mẩu bánh mì."

Bashar không dừng lại mà càng đi nhanh hơn, con dao dưới ánh mặt trời càng thêm sắc bén. Có kẻ liều mạng ôm chân cầu xin, nhưng dù đó là trẻ con hay phụ nữ, cậu thẳng chân đá ra xa, miệng vang lên tiếng tục tĩu:

"Cút, lần nữa tao giết."

Đến tận khi vào đến nhà, khép lại cửa đã sập xệ, cậu mới khẽ thở phào, thu lại ánh mắt lạnh lẽo. Nhiều người nói cậu vô tâm không còn tình người, nhưng với cậu, chỉ có làm như vậy mới sống xót và những người đó cũng mới sống sót.

Trước đây khi mới tới khu ổ chuột này, cậu từng giúp đỡ nhiệt tình, nghe họ rối rít cảm ơn, cậu vui lắm, nhưng hôm sau nhìn xác người được giúp đỡ được vất ở vệ đường, trên thân đầy vết thương do bị đánh, cậu biết bản thân đã gián tiếp giết người. Chưa hết, một nhóm côn đồ đứng chặn đường, bắt câu đem tiền ra, không phải cậu biết quyền cước đánh thắng, thì có lẽ cậu cũng sớm phơi thây. Dù trên người đầy thương thế, cậu không hận họ mà còn cảm thấy thương cảm. Họ là những sản phẩm do chiến tranh tạo thành. Chiến tranh khiến kinh tế trì trệ, thức ăn thiếu thốn, ai cũng vàng vọt. Mà cơm không có nên học cũng đừng nghĩ. Mà không học thức, không sức khoẻ, những người này chỉ dựa vào bản năng sinh tồn...Càng nghĩ tới đây, cậu bấm chặt tay, liên tục dẫm đạp lá cờ hoa đã ố mẫu ở góc nhà. Khung cảnh mờ ảo hiện lên.

Trước đây cậu và em gái sinh ra dưới sự bao bảo của cha mẹ, hai người là giáo viên, lương bổng khá ổn. Sau mỗi kỳ học, cậu cùng em cũng được đi du lịch các nước.

Nhưng bỗng một ngày, mọi thứ bị đổ sập, khi từ bên kia bán cầu, những kẻ luôn cho mình là đúng, nêu cao khẩu hiệu Nhân quyền, Dân chủ tài trợ cho các phiến quân nổi dậy chống chính quyền. Đất nước trọn vẹn trong mấy trăm năm bị chia năm xẻ bảy, hàng ngàn đồng bào lao vào giết nhau, tiếng súng vang khắp nơi. Và cha mẹ hắn, những người chỉ vùi đầu vào sách vở, cũng bị ngộ sát trong hoàn cảnh đó, nơi mà họ được những kẻ chính nghĩa mời đo, chứng kiến ký Hiệp ước ngừng bắn.

Hắn cùng em không còn nơi lương tựa, với tài sản đang có bị chèn ép. Cuối cùng hắn quyết định bán hết tài sản lấy tiền mua vé tị nạn trời Âu. Nhưng kẻ da trắng mắt xanh, hôm trước nghẹn ngào trong đám tang cha mẹ, trước ống kính khẳng định giúp đỡ, thì sau khi nhận được tiền làm như không quen, cả hai vừa tới cổng sứ quán đã bị bảo an đuổi đi, muốn liên hệ báo chí tố giác thì bị người đuổi giết. Mãi sau, một phe khống chế ổn thành phố, hai người mới khổ, cả hai có học thức cùng biết chữ, kiếm được việc làm thêm, dù

vất vả nhưng ít nhất là còn sống, hơn vạn người vô danh bỏ mạng nơi hoang dã.

Hắn dù thấp hèn, nhưng vẫn mong muốn thống nhất đất nước, ngày ngày học tập cùng cầu nguyện. Có lẽ linh ứng, [Chinh Chiến] buông xuống. Hắn cố gắng bao nhiêu cũng thông quan, thu được thân phận [Siêu Phàm Giả]. Dù khắp nơi trong thành phố hay trên mạng đăng tải tuyển dụng với mức lương hàng ngàn USD, từng bị cuộc đời đánh đập, hắn hông tin. Vẫn làm việc như cũ

Hôm nay vốn tưởng như bao hôm, ai ngờ trên đường về hắn gặp tên da trắng mắt vàng lừa tiền khi xưa, tên kia không nhớ hắn nên khi hắn đi qua cũng không chú ý, thế là hắn thầm theo dõi, tới góc vắng ra tay. Vốn nghĩ 1 cú tất sát, không ngờ tên kia là lính đặc chủng xưa, còn có cả súng. Cuối cùng đánh đổi thương nặng [Siêu phàm giả], hắn thành công báo thù. Nghĩ tới mấy ngày khó vào lại [Chinh Chiến], hắn hì mạnh một hơi, tháo trên người cặp da đầy USD đi vào trong.

Một cố bé ngồi trên bàn suy tư, thấy tiếng động, cười:

"Anh đã về, em tưởng anh có chuyện."

Bashar xoa đầu em gái cười:

"Anh cố làm thêm chút, xin lỗi làm em lo lắng."

Atia đáp:

"Mà em còn thiếu chút lac thông quan, em sắp có thể giống anh. Hay anh vào quảng trường hỗ trợ em."

Bashar cười:

"Em giỏi lắm..."

Thấy anh ngập ngừng, đến từ trực giác, Atia nghi hoặc:

"Sắc mặt anh không tốt, hay là anh có chuyện gì dấu."

Bashar định qua loa, nhưng Atia đã ôm chặt tay, rưng rưng nước mắt, Bashar đành kể lại đầu đuôi sự việc. Cả hai người ôm nhau khóc lớn. Khóc mệt, cả hai ngồi xuống chậm rãi gặm bánh mì, Atia nói:

"Khi em thông quan, chúng ta sẽ rời đi nơi này. Mặc dù xa quê hương, nhưng chúng ta an toàn. Chưa kể có thể giống anh Ba năm xưa."

Bashar hiểu người mà em gái nhắc chính là lãnh tụ vĩ đại của đất nước nhỏ bé và kiên cường Việt Nam, gật đầu:

"Đúng vậy, chúng ta cần sống trước khi đấu tranh."

Các bài học lịch sử Việt Nam được hai người bàn luận sâu sắc, sở dĩ cả hai biết là do lịch sử Việt Nam bọn họ học thuộc và hiểu tường tận giống lịch sử Syria quê mình. Ban đầu họ tìm tới chủ yếu để học cách thông quan, nhưng càng tìm hiểu họ càng yêu và dành tình cảm sâu đậm cho đất nước và con người nơi đó, nơi mà học chưa từng tới và chưa từng gặp trực tiếp.

Qua hai tuần, em gái thông quan cùng Bashar dùng tiền và quan hệ hoàn thành hộ chiếu và mua vé bay tới Hà Đô, Việt Nam. Chặng bay dài và đổi chuyến liên tục, mất 1 ngày cũng bước xuống sân bay Nội Bài, khi đi qua cửa an ninh, cả hai nhẹ nhõm, hít thở bầu không khí của sự hoà bình. Tới sảnh, Bashar vẫy bên đường 1 xe Taxi, nói:

"Cho tôi tới vị trí này."

Người taxi nghe Bashar nói giọng Việt Nam trôi chảy, cười:

"Hoan nghênh hai người tới Việt Nam. Chắc cậu nghé qua nhiều lần."

Bashar đáp:

"Không, lần đầu."

Người Taxi kinh ngạc, Bashar tiếp:

"Nhờ [Chinh Chiến] chúng tôi có thể biết tới và tìm hiểu yêu con ngừoi. Chúng tôi muốn thực tế thăm."

Chuyến đi vô cùng vui vẻ, sau khi đặt phòng nghỉ, họ lại thuê Taxi chở đi thăm thăm Lăng Bác, Hoàng Thành, Bảo Tàng Lịch Sử....cứ như vậy, cả hai nhanh chóng thưởng thức vẻ đẹp từ ẩm thức, địa danh và con người Việt Nam, so với qua mạng tốt hơn nhiều.

Nhìn hạn vi-sa sắp hết, Bashar nói:

"Anh Trung (- tên Tài xế) tới Sở Tư Pháp giúp em?"

Trung gật đầu phi tới nơi. Bashar dât tay Aita vào trong, mất gần 3 tiếng hai người mới hoàn thành thủ tục, nghe nhân viên báo đợi 150 ngày có kết quả, hai người có chút buồn rời đi. Nhưng vừa tới cửa, Trâm gọi vọng:

"Thưa anh chị, mời anh lên phòng đối chiếu. Đơn xin của hai người đã thông qua

Bashar cùng Atia nhìn nhau nghi hoặc, nhưng cũng thưo bước, khi cánh của mở ra, Trung xuất hiện, nhưng không phải bộ áo thông thường mà quân phục, Trung cười

"Chúc mừng hai bạn, chúng mừng đồng bào."

Nhận ra sự nghi hoặc, Trung giải thích:

"[Chinh Chiến] mở, không ít người tới thăm đất nước, có người có ý tốt, nhưng có người mang mưu đồ riêng, gây bất ổn. Để đảm bảo an toàn cho người dân và khách thăm quan, một bộ phận lực lượng mặc áo dân thường trà trộn vào trong, làm đủ nghề. Những đối tượng khách nước ngoài đặc biệt được theo dõi. Nếu bạn không gọi tôi cũng sẽ có vô số người A và người B tiếp cận được. Đây là vì an ninh chung, hai người hiểu cho."

Bashar đáp:

"Điều này tôi biết, nhưng tại sao anh cho chúng tôi thông qua, làm trái luật liệu anh có ổn."

Trung cười:

"Việc này thực hiện theo cơ chế đặc biệt, đã được chỉ đạo từ trên. Những ngày này hai người đi thăm cũng được tôi quan sát, thái độ mọi người với việc này rất tốt và hai người yêu Việt Nam thật lòng. Mặt khác, các [Siêu Năng giả] cũng âm thầm thẩm tra, mọi người thông qua."

Cả hai hài lòng, cả hai lần lượg mang quốc tịch mới cùng tên lần lượt là Nguyễn Văn Quỳnh và Nguyễn Thị Hương. Trung biết cả hai là [Siêu năng giả] cũng giới thiệu cả hai làm trợ giảng khoá đầu tiên của Võ giáo Hà Đô.

*

Những việc làm giống Trần Hàn, SCP XXXX, Bashar, Giáo Hội...diễn ra ở khắp nơi trên thế giới. Đó là điều bình thường của quá trình chuyển giao thời đại. Máu đổ, người mất....là điều có thể hiệu. Quyền lực của người thu được [Siêu Năng giả] được đề cao, nhưng có sự hạn chế ràng buộc.

Mà toàn bộ sự kiện trên Quốc đều rõ, có người vừa thu được [Siêu Năng giả] xong chết. Nguyệt Nguyệt muốn bảo hộ và can thiệt, Quốc cười:

"Dù chúng có làm gì, thì nhân loại đều thuộc ta chưởng khống. Còn đối với tương lai cần tinh không cần nhiều. Đấu tranh mới phát triển. Mà phó bản chế tác thành công chư?"

Nguyệt Nguyệt đáp:

"Đã hoàn thành. Có thể tiến hành."

Quốc gật đầu:

"Bắt đầu đi."

[ Cầu ủng hô, tăng hoa, tặng quà, để tác có đônng lực viết. Cảm ơn

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.