Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 53: Giáo Hoàng rồi cũng phải Tụng Kinh

Tiểu thuyết gốc · 1572 chữ

Màn đêm buông, hoàn cảnh xung quanh vốn cô quạnh càng thêm âm u đáng sợ. Khi phần lớn đang say sưa bàn luận về trận chiến vừa xẩy ra thì bất ngờ xung quanh bốn căn nhà sương mù đột ngột xuất hiện, bao khỏa xung quanh, những âm thanh quỷ dị vang vọng:

“Ra đây đi….ra đây đi.”

Toàn bộ người chơi nổi da gà, dồn dập đứng lên, phóng tầm mắt ra ngoài mong muốn tìm được ngọn nguồn âm thanh, một vài kẻ mạnh miệng nhảy ra hét:

"Giả thần giả quỷ mau ra đây?"

Nhưng lời vừa dứt, cả thân hình biến thành vũng máu, vài kẻ hèn nhát ngã xoài xuống đất, giọng run run:

“Ngươi là ai? Ngươi đi đi?”

Âm thanh thé thé đầy quỷ dị:

“Ta là thân thể của các ngươi, ta là tư tưởng của các ngươi, ta chính là ngươi, hãy ra đây chơi đùa cùng với ta.”

Dứt lời bên ngoài vô số cô gái(chàng trai) xuất hiện, mỗi ánh nhìn sẽ thấy một bộ dạng khác nhau, toàn bộ đều dựa trên những sở cầu trong lòng của họ, chưa kể hương thơm thoang thoảng cùng âm thanh ngọt ngào truyền tới:

“Ra đây với em đi, hãy yêu thương em đi. Em sẽ giúp chàng cảm nhận được tình yêu và sự nuông chiều.”

“ Ra đây với em đi, hãy uống cạn bình này với em. Em giúp chàng cảm nhận niềm vui sướng của thế gian.”

“ Ra đây với em đi, hãy cùng em lên đỉnh. Em sẽ giúp chàng đạt được mọi thứ mà chàng muốn, từ địa vị tới quyền lực.”

Tất cả nhằm thẳng vào Thị giác, thính giác, xúc giác….dù biết bên ngoài nguy hiểm nhưng nhiều người đều vô thức đi ra. Trong sương mù không còn truyền đến âm thanh quỷ dị mà là tiếng cười sung sướng, âm thanh hoan lạc...cảnh sắc thần tiên. Nhưng theo thời gian trôi không ai trở lại, không biết ai bắt đầu, tất cả người chơi cắn khóe miệng rỉ máu, giữ tâm thần tỉnh táo xong bước lùi lại đứng sát vách, sống lưng lạnh toát lẩm bẩm:

“Ra ngoài là chết.”

Nhưng còn không để mọi người nghỉ ngơi , âm thanh càng thêm quỷ dị lúc gần lúc xa, tần số âm thanh thay đổi liên tục khiến một nhóm người không chịu nổi nôn ra máu, gằn giọng:

“ Chết tiệt, âm thanh quỷ dị, chúng khiến hồn lực biến hỗn loạn. Chúng ngược hướng vận hành, phá hư kinh mạch, ta tẩu hỏa nhập ma.”

Những người còn lại khá hơn thì thân thể bắt đầu ứa lên các vết máu, vô số ma trảo trong hư không liên tục cào xé. Một người hốt hoảng:

“Mới bắt đầu mà độ khó địa ngục. Ta nghĩ ta bị NPC đưa vào định hướng tư duy, căn nhà là nơi nguy hiểm nhất chứ không phải an toàn nhất. Mọi người cùng nhau liều xông ra ngoài tìm 1 đường sống.”

Có người phân vân nhưng bây giờ trong nhà vẫn tính tương đối an toàn, còn ra ngoài xác xuất chết 100%, chưa kể không có địa đồ, sương mù hạn chế tầm nhìn không khác gì bịt mắt đi dây, nên cũng không nhiều người đi ra.

Theo thời gian , ảnh hưởng càng lúc càng lớn, toàn bộ đều nôn ra máu, lực lượng giảm nhanh chóng. Có người dùng hồn tệ bổ sung nhưng cũng có người liều chết xông ra bác, kết cục không cần nói đều rõ. Chứng kiến sự hoang mang diễn ra, Quốc nhẹ giọng:

“Âm thanh này có vẻ đánh vào tinh thần, chúng ta ngồi xuống khép thành 1 vòng tĩnh tâm, cùng chậm rãi điều tức vận chuyển Hồn lực trở lại quỹ đạo ban đầu.”

Thích Giác Tâm – một nhà sư vốn im lặng, kinh hỉ:

“Ta nhớ ra rồi. hắn là Ma – ra, kẻ đã nhiễu loạn đức phật khi ngài lĩnh ngộ dưới gốc bồ đề. Những bóng hình kia là Ái dục, Hoan dục và Tham dục. Mọi người cùng tôi niệm Chú Lăng Nghiệm, xua đuổi yêu ma.”

Còn nhiều nghi hoặc, nhưng tới lúc này cũng không còn nhiều thứ đắn đo, tất cả cùng niệm, âm thanh trầm bổng vang:

“Nam mô Lăng Nghiêm Hội thượng Phật Bồ tát. (đọc 3 lần)

Diệu trạm tổng trì bất động tôn, Thủ Lăng Nghiêm vương thế hy hữu, Tiêu ngã ức kiếp điên đảo tưởng, Bất lịch tăng kỳ hoạch Pháp thân, Nguyện kim đắc quả thành Bảo Vương, Hòan độ như thị hằng sa chúng, Tương thử thâm tâm phụng trần sát, Thị tắc danh vi báo Phật ân, Phục thỉnh thế tôn vị chứng minh.”

Quả nhiên có hiệu quả, tác động từ âm thanh quỷ dị nhỏ dần, trên thân những vết máu đỏ dần biết mất. Dù muốn tư tâm nhưng Liên minh Cộng Sản đông đảo, không thể tránh gián điệp từ những nước khác nằm vùng, chẳng bao lâu ba căn nhà còn lại cũng vang lên tiếng tụng kinh.

Có người sướng cũng có kẻ khổ, nhất là người theo Công giáo, ban đầu nghe tin, đoán niệm kinh là xua đuổi, nên không niệm Chú Lăng Nghiêm mà đọc Kinh Thánh, hiệu quả có nhưng vô cùng ít ỏi, số người vì mất máu phải rời đi hơn hẳn những quốc gia khác. Biển Đức XVI thấy không ổn, cần thay đổi không thì ưu thế ban đầu mất, chưa kể các thế lực khác sẽ nhân đó trả thù, trầm giọng:

“Tôn giáo là một sợi dây, nó là sự dẫn dắt giúp con người hướng thiện, sống nhân từ hơn, vị tha hơn. Chúng ta tin tưởng Chúa Giê – su là do người giúp chúng ta dễ dàng đạt được sự hạnh phục. Chúng ta niệm kinh Phật là dành sự tôn trọng cho Phật giáo, chỉ cần chúng ta không cúi đầu, chúng ta vẫn dành đức tin cho Chúa Giê – su thì không phải sợ. Chúa Giêsu đã nói: [Không phải cái từ bên ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người ra ô uế được; nhưng chính cái từ trong con người xuất ra, là cái làm cho con người ra ô uế]."

Được giải khai, nhiều người cũng niệm chú Lăng Nghiêm, chỉ rất ít vẫn kiên trì. tới cùng. Sương mù loãng dần, tưởng mọi thứ sắp kết thúc, không ngờ sương mù bỗng nhiên cuộn thành bão, bốn phía mang lên sự gào thét;

“Ra đây đi. Ra đây đi những kẻ hèn nhát.”

Kèm theo đó là vô số mũi tên hóa hình vun vút tiến vào. Ai không nhịn được, kêu rên gián đoạn sự niệm kinh lập tức bị ma trảo vô hình bóp nghẹt, Lực Lượng ít bị tan thành vũng máu, Thích Giác Tâm ho khan:

“Chúng ta tìm bất cứ thứ gì như mõ để tụng.”

Rất nhanh tiếng ‘thùng thùng’ vang lên, ma âm lần nữa bị bức lui. Nhưng bất chợt, âm thanh chuyển sang sắc nhọn đánh thẳng vào màng nhĩ, vô số người không kịp phản kháng, thất khiếu chảy máu ngã nhào. Gương mặt ai nấy đều nổi lên vẻ đắng chát. Cảm giác, trong sương mù quỷ dị đang trên đùa tất cả, mỗi lần hi vọng vừa chớm lại bị phũ phàng dập tắt, thay vào là sự tuyệt vọng. Tất cả điên cuồng gõ nhưng tổn thương do ma âm không những không rút đi mà càng ngày càng tăng cường. Một người nói:

"Chúng ta cần hiến thân thể mình, khẳng định mình 1 lòng theo phật.”

Lúc này không còn sự chần chờ, mọi người vô thức xoay người giúp nhau cạo. Phe Trung Quốc còn đề nghị tiến hành đốt liều, chấm càng nhiều càng tốt, nhiều người từng xem phim Thiếu Lâm Tự, ngẫm lại thấy đúng tiến hành. Một lúc, Thích Nhất Tâm ngượng ngùng, ho nhẹ:

“Đừng làm theo, chúng ta chuyên tâm gõ mõ là được. Việc đốt liều không có ý nghĩa, nó chỉ là văn hóa người Trung để phân biệt giữ sư người Hán và những sư dân tộc khác.”

Hiểu xong, vô số người không ngừng sỉ vả người Trung, đúng là một lũ thâm nho, lợi dụng mọi tình thế. Và có lẽ đây là biện pháp hoàn hảo, những người còn lại rơi vào trạng thái thiền định. Không rõ bao lâu, khi gà gáy, tất cả mở mắt, uể oải đứng lên, ánh mắt tang thương. Bởi 4 tỷ người tiến vào giờ chỉ còn 400 ngàn người, tỷ lệ thông quan khoảng 0.01%, quá kinh khủng. TIếng ca thán vang lên không ngừng:

"May mắn a, cuối cùng thông qua.”

“Ta tốn 10 điểm hồn tệ, sau không thu được thứ đáng giá, ta tự bế a.”

“Cạo đầu, đốt liều, về cha ta giết ta mất. Hix.”

“TRọc đầu cũng tốt a. đỡ tiền gội.”

Bỗng lmọi sự mệt mỏi tan biến thay bằng phấn khích, bởi lúc này [Chinh Chiến] thông báo mỗi người còn lại được thưởng 200 Hồn tệ.

[ Cầu ủng hô, tăng hoa, tặng quà, để tác có đônng lực viết. Cảm ơn.]

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.