Chương 54: Ma Âm Mara
[Siêu phàm giả] tuy có năng lực nhưng chung quy vẫn chưa vượt qua được phạm trù con người, nên muốn 'tích cốc' là điều không thể. Sau niềm vui sướng, tất cả trở lại với vấn đề tìm kiếm thức ăn, trước đây tưởng đói dùng hồn tệ mua nhưng không ngờ cửa hàng giao dịch bất ngờ đóng, khiến ai nấy đều bàng hoàng. Cuối cùng, dưới sự thúc dục 'ong ong' của dạ dầy, các công hội lần lượt đi ra thăm dò. Trong đó Đại Việt chia thành 2 nhóm lần lượt do Thuận và Thích Phát Tâm dẫn đầu, một đại diện cho Công hội, một đại diện cho các thế lực riêng lẻ.
*
Vừa ra khỏi khu vực an toàn, Thuận cao giọng:
"Anh em đâu, lên la lên nào?"
Dưới khẩu lệnh, âm thanh 'tùng...tùng' vang lên, sương mù tản sạch, khung cảnh xanh tươi hiện rõ. Dần dần thực hiện luân phiên, nhưng thư thái khiến tâm trí nhảy thoát, tiếng cãi vã vang lên không ngừng:
" Mẹ kiếp, tụng kinh chứ không phải gào a. Điếc tai."
" Đổ con lợn béo, lạc nhịp rồi."
" Ui. Gõ nhẹ thôi, vỡ mẹ mõ của tao rồi."
Mà theo thời gian, âm thanh tụng niệm đều dần, tâm trạng căng thẳng cũng bớt phần nào. Quả nhiên như NPC nói, nguy hiểm kèm thưo phúc lợi, chỉ đi hơn 3 tiếng đồng hồ, ai nấy tay nải nặng trĩu, đủ loại dược liệu, khoáng vật, thu hoạch không dưới 100 tệ, kiếm đầy bát.
*
Nhìn mặt trời dần dần xuống núi, Thuận cùng mọi người theo đường cũ trở về, nhưng khi còn cách toà nhà 1 km, bất ngờ một sinh vật xuất hiện, nó cao khoảng 1m8, da ô liu, mắt đen, cởi trần, người chi chít hình xăm. [Chinh Chiến] nhanh chóng hiện lên thông tin:
[Mara - level 10 - chủng loại: Ma âm. Được đản sinh ra từ máu của SCP 076.]
Xem xong, Thuận gương mặt ngưng trọng, bởi SCP 076 chính là người gây ra thảm sát phía Nam, Tổng cục sau đó truy tra đều không rõ tung tích, vốn nghi ngờ lũ GOC đang khống chế, thật khó tin là nó bị [Chinh Chiến] phân tách và biến thành phó bản.
Những người khác phần lớn run sợ, bởi cấp độ Mara quá cao, dù không bị cưỡng ép hạ thấp cấp độ, đánh bại cũng không dễ. Phát hừ lạnh:
"Sợ cái dắm, theo ta giết, cùng lắm đào thải. Chúng ta kiếm đầy bát, chết không cần hối hận."
Lan gật đầu:
"Đúng vậy, chúng ta còn được Đức Phật bảo hộ. Niệm."
Theo lệnh, tất cả đồng loạt gõ mạnh cùng niệm to. Mara vốn muốn dùng một tay diệt sạch, không ngờ Dương khí nổi nếu hắn tiếp tục, phản phệ cực lớn, mà giây phút lơ đãng này, khiến hắn hết cơ hội trở tay, bởi Lan đã từ không gian lôi ra một Chuông đồng lớn - chế tác dựa theo Chuông Quy Điền - một trong Tứ đại thần khí. Để làm nó, Hồn lực trong kho Công hội cạn đáy. Lan cầm rùi, gõ mạnh:
“Choang....choang...." âm thanh trầm bổng vang, kết hợp với tiếng gõ mõ đều đều, tạo thành vòng tròn xung kích không ngừng khuếch đại ra xung quanh. Gương mặt Mara chuyển từ do dự sang trắng bệch, khiếp sợ, nằm bệt dưới đất, hai tay ôm đầu rên rỉ:
"Đừng giết ta a..."
Toàn bộ đều là tinh anh trong tinh anh, không hẹn mà đều hừ lạnh:
"Nhân từ với kẻ thù là tự giết mình. Ngươi phải chết."
Mara biết đám này không chịu bỏ qua, nén đau đớn rút bên hông một thanh đao màu đen óng, hét:
"Ngươi không thả, chúng ta đồng quy vu tận."
Mà [Chinh Chiến] cũng rất nhanh đưa ra thông tin:
[Hắc Đao ( - một loại huyết thạch): Chế tạo bằng vật liệu Dị Không Gian, gom đủ ba ngàn mảnh Huyết Thạch có thể hợp thành Thiên Ma Đao. Không nhìn bất kỳ cấp độ, tiêu hao 10% Tinh Thần + 10% Lực Lượng. Hồn tệ: 1 vạn.]
Toàn bộ nuốt nước bọt, hiệu ứng quá kinh khủng, ai sở hữu có thể đi ngang, chưa kể đến giá bán kinh người, cần biết 1 vạn tương đương nửa số hồn tệ lưu thông trên toàn thế giới. Thuận cười:
"Chậm đã. Đức Phật dậy, cứu một mạng người hơn xây 7 toà tháp. Ta nhìn ngươi tâm tình không quá xấu, ta nghĩ cảm hoá ngươi."
Những người khách nhanh chóng đồng tình, Mara ánh mắt loé lên tinh quanh, dồn lực muốn phóng ra chụp tới, nhưng cả đám sớm câu thông, Thuận vung tay:
"Lên là lên Thiên Đàng. Bắt con gà là bắt con gà."
Mõ cùng Chuông đồng loạt hoạt động, âm thanh pha trộn tạo thành sóng xung kích toả ra, Mara cả người vô lực ngã nhào trên đất, nét mặt vô cùng đau đớn. Phát nhẹ giọng:
"Chúng ta muốn đoạt lấy nguyên vẹn Hắc Đao, không thể để hắn tự bạo cũng không thể để hắn chạy trốn, thật khó nghĩ."
Quốc nhếch mép:
"Chỉnh cho hắn thừa sống thiếu chết là được."
Mấy người nhao nhao góp ý. Dần dần chậm rãi di chuyển, tạo thành từng lớp từng lớp vòng tròn bao vây xung quanh. Cứ đánh 5 phút lại nghỉ 1 phút, nhưng Mara muốn bỏ chạy lại đánh thật lực. Nhất thời thế trận lâm vào giằng co. Cuối cùng, sau gần 1 tiếng, Mara rơi vào trạng thái hư thoát, khói đen quanh người dần tản mát, tại chỗ nôn khan, đình chỉ dẫy dụa và ngất đi. Thuận nhanh chóng tiến lên thu lấy Hắc Đao, tâm tình vui sướng, nói:
"Công hội thu dụng để vào kho. Những ai tham dự sẽ thưởng Công huân xứng đáng. Bây giờ hãy liễu Mara tránh khỏi hoạ."
Nhưng lúc này, Lan đứng ra lắc đầu:
"Không vội, Mara đến từ Ma âm. Riêng hắn đã có bảo vật thế này, ta nghĩ Ma Âm còn nhiều hơn?"
Mọi người nghe xong hiểu ý, ánh mắt sáng lên, liếm mép:
"Haha. Đúng vậy, thả con săn sắt bắt con cá rô."
Thuận trầm ngâm:
"Hắn với chúng ta không chết không thôi, làm sao có thể khiến hắn cam tâm dẫn dắt."
Phát cầm trên tay hộp gỗ, thì thào:
"Đây là thứ ta được thưởng khi thông quan, vốn muốn giữ làm con bài bảo mệnh. Nay vì sự nghiệp chung hiến cho Công hội. Nó là dụng cun tiêu hao, có thể định vị 1 người trong vòng 1 tháng, dù có xa tới đây."
Vừa nói vừa nhét vào miệng Mara. Đợi xác nhận thành công, đoàn người vui sướng trở về nhà. Mọi ai hay chuyện đều phải giữ nghiêm miệng, tiết lộ sẽ chịu sự trả thù kinh khủng từ trong [Chinh Chiến] tới ra ngoài.
*
Ban đêm, sương mù lại hiện, nhưng không có Mara thao túng, chúng không táo bạo quá nhiều, phần lớn đều dễ dàng vượt qua. Dần dà mọi người thay phiên ngủ. Mà Mara cũng từ cơn mê tỉnh lại, vội đứng dậy cảnh giác quan sát xung quanh. Hồn lực tiến hành lật từng phiến lá, xác định không còn ai, khuôn mặt thoáng nhẹ nhõm, đầy nghi hoặc: Ta không chết? Bọn điên đó buông tha ta? Một hồi, Mara ánh mắt lộ ra hung quang.
Theo tổ tiên kể lại, vùng đất này là một mảnh hoang vu cằn cỗi, sau này có một vị thần chạy trốn kẻ thù đi qua. Và cuối cùng vẫn bị một ánh kiếm từ hư không bay tới, chém thành ba phần, máu nhuộm đỏ cả phiến thiên địa, mỗi bộ phận thân thể rơi tạo thành vô số tài nguyên. Các động vật thi nhau tranh đoạt, cuối cùng tổ tiên của bọn họ thành công hấp thụ và tiến hoá. Tạo thành ba bộ lạc: Ma Âm, Ma Ảnh, Ma Tâm. Trải qua hàng vạn năm, bọn họ lần lượt sinh trưởng và phát triển. Cuối cùng có người đi tới cấp độ cao nhất, nhận ra phiến thiên địa này bị một vầng sáng phong ấn, muốn đi cao hơn cần phải ra ngoài. Ba Đại Tế Tự từ ba bộ lạc đã chung tay cùng hy sinh 1000 năm tho nguyên diễn toán ra thiên cơ: Khi kẻ ngoại lại xâm nhập, cũng là cơ hội ra ngoài, chỉ cần mê hoặc thu phục bọn họ.
Hôm nay là lịch canh gác của hắn, ban đầu tính làm qua loa cho xong chuyện không ngờ phát hiện đám ngoại lai này, hắn kích động muốn chụp lấy không ngờ khi tiến vào căn nhà cảnh giới của hắn biến mất, thua xa những người này. Thế là hắn bắt đầu thao túng sương mù, muốn cho đám này nghịch chuyển hồn lực, rơi vào hôn mê. Hắn sau đó sẽ đi vào thoải mái hấp thụ, nhưng không ngờ đám này lôi ra pháp khí khắc chế hoàn toàn.
Khi trời sáng, hắn cũng không xử lý ngay mà ẩn nấp chậm theo dõi, xác nhận đám người này thực sự yếu gà, thế là tính ra tay, không ngờ bắt gà chẳng thành còn mất thóc. Mara thở dài:
"Có lẽ về nhờ Đại Tế Tí. Hắc Đao cũng sẽ phải thu lại."
Nói xong điều một đợt sương mù bạo động xong rời đi. Mà các nơi ngưng trọng đối phó, chỉ có Đại Việt ai nấy trong lòng vui tràn ngập vui sướng, mong trời sáng thật mau.
[Cầu ủng hộ, đề cử và đánh giá. Sự ủng hộ của mọi người là động lực tác ra nhanh hơn. Cảm ơn.]
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |