Chương 55: Hoá duyên
Một dẫy núi đá cheo leo, lởm chởm, sương mù đặc như nước bao phủ quanh năm. Thỉnh thoảng gió thốc vào trong khe, phát ra âm thanh rên rỉ, nỉ non. Không gian vô cùng quỷ dị, bộ lạc tộc Ma Âm trú ngụ trong đó. Lúc này, trên tế đàn Đại Tế Tự Ma - An khoác áo choàng đen, lắng nghe Ma - ra kể xong mọi việc, trầm giọng:
"Đến nhanh hơn dự kiến, ngươi gọi Ma - cha bảo hắn đi cùng. Bắt sống toàn bộ cho ta."
Ma - ra đáp:
"Thưa Đại Tế Tự, vũ khí của chúng rất quỷ dị, tôi nghĩ ngài cần đích thân ra tay mới an toàn."
Đại Tế Tự thở dài:
"Ngươi là thiên tài trăm năm có một, nhưng có vẻ cảnh giới tăng quá nhanh, Tâm cảnh không theo kịp. Từ hôm nay, ngươi thôi mọi chức vụ, chuyển tới mỏ quặng trông coi cũng là cơ hội để ngươi lịch luyện."
Ma - ra cúi đầu, trầm ngâm:
"Đại Tế Tự, ngài cần tin lời tôi..."
Mà chưa nói xong, từ bên ngoài, một giọng ồm ồm truyền tới:
"Hỡi đám ma quỷ tà ác, chúng ta đã bao vây xung quanh, các ngươi khôn hồn thì giơ tay đầu hàng, không đừng trách chúng ta ác."
Kèm theo là âm thanh từ các loại nhạc khí tiến gần:
"Thùng...thùng....."
"Đing.....đinh...."
"Boong....boong..."
Mà để đảm bảo hiệu quả tốt nhất, Công hội được chia thành thành nhiều nhóm, mỗi nhóm chỉ sử dụng 1 loại dụng cụ duy nhất, phụ trách một khu vực duy nhất. Âm thanh gõ lên không lạc nhịp mà du dương vô cùng. Quả nhiên, Ma - ra hộc máu ngã xuống, Ma - An đang điên cuồng phản kháng, nhưng càng phản kháng tác động càng lớn, cuối cùng, Ma - An giống như con diều bị đứt dây, đập mạnh xuống, phát ra tiếng kêu đau đớn. Ma - ra ánh mắt nhìn chằm chằm, trầm giọng:
"Các ngươi là ai? Các ngươi dám xông vào bộ lạc chúng ta, đây là không biết chữ chết viết thế nào?"
Thuận tủm tỉm:
"Các ngươi sát tâm quá nặng, ta thay trời độ hoá các ngươi."
Vừa nói vừa dâng lên kiếm nhỏ muốn đâm tới, mà càng sống lâu càng chân quý tính mạng, Ma - An vội vã:
"Có hiểu lầm, sát tâm là từ thứ này, mong ngài độ hoá."
Một túi nhỏ dâng lên, thông qua [Chinh Chiến] cũng biết đó là một loại quặng giúp tu luyện và chế tạo vũ khí. Thuận cầm lấy, họ nhẹ, đáp:
"Vật này quá nặng, ta sẽ về từ tự độ hoá. Nhưng đường đi vất vả, tiêu tốn 100 Hắc Đao, ngươi hãy dâng lên Hoá duyên a."
Ma - An sắc mặt trắng bệch, bởi Hắc Đao chính là kết tinh võ đạo cả đời của bọn họ. Chúng gắn bó cùng bản thân kể từ sinh ra, Ma - ra gằn giọng:
"Không được."
Tiếng nhạc lập tức vang, lần này Ma - An ho ra máu, Ma - ra cùng những người khác hôn mê bất tỉnh. Biết tình thế không ổn, Ma - ra thở dài:
"Được, ta đồng ý. Nhưng giờ trong tộc rất ít người, không thể đủ 100 Hắc đao."
Thuận cười:
"Con người ta dễ dãi, 50 cũng được, thiếu ghi sổ, tính nợ sau."
Ma - An đáp:
"Được, mời mọi người đi cùng ta."
Cả người rệu rã quay đầu. Thuận chỉ huy tất cả theo sau, âm thanh vẫn vang nhưng âm tần nhỏ lại, đảm bảo Ma - An làm việc được, không lo chạy trốn.
Ma - An cũng thành thật tiến hành, tới mỗi nhà tiến lên gõ cửa, yêu cầu người bên trong giao ra Hắc Đao xong đưa lại cho Thuận, nhìn rất giống bảo kê. Khi túi vải dần căng phồng, khuôn mặt tất cả dần tràn ngập ánh cười, đối lập là sự u oán tới từ Ma - An và tộc nhân. Hơn 1 tiếng lục soát quanh bộ lạc, xác nhận không ai bỏ sót, Thuận tiến lại vỗ vai Ma - An, cười:
"Cảm ơn sự tiếp đón nồng nhiệt. Đợi ta độ hoá thành công vật kia sẽ đến giúp ngươi độ hoá tiếp. Ta không vào địa ngục thì ai vào."
Dứt lời quay đầu, dàn nhạc khu ma từ từ đi xa.
*
Xác nhận không thấy đám kia, Ma - An quay người trút mọi phẫn hận lên Ma - ra, chửi:
"Mẹ kiếp, ngươi đây là cõng rắn cắn gà nhà ư? Ta đánh cho ngươi chết."
Nhân duyên Ma - ra trong tộc khá tốt, những người khác vội khuyên can, Ma - An đành dừng tay, tức hổn hển quay lại Tế đàn. Cuối cùng dùng xót lại Hồn lực thăm dò, xác nhận không có gì mới buông lỏng.
Ma - ra lắp bắp:
"Đại Tế Tư, chúng ta chưa tìm được biện pháp đối phó, trước trốn đi. Làn sương mù che tầm mắt, đám đó muốn tìm cũng không dễ. Chưa kể sau 1 tháng chúng sẽ phải rời đi."
Nghe vậy, Ma - An gật đầu:
"Trước viết ký hiệu để những người khác trở về tiếp. Mọi người nhanh chóng mang theo đồ ăn, cùng ta ra ngoài."
Quyết định của Ma - An cực kỳ sáng suốt, nhưng định vị từ Ma - ra đã bị động tay chuyển sang bản thân, nên ngày hôm sau đang toạ tâm tu luyện, tiếng nhạc vang lên, Thuận nhếch mép:
"Hế - lô, Ma Âm nghèo khổ, giữa rừng thiêng hoang vắng. Ta lại tới Hoá duyên đây."
Phần lớn ngoan ngoãn rao, nhưng cũng vài kẻ giống Ma - cha kiên trì nắm chặt, quát:
"Muốn lấy nó thì bước qua xác tao."
Phát hừ lạnh dẫn một đám người xông lên, một trận loạn đấu, chửi rủa:
"Ngu xuẩn, ta đến hoá duyên không phải ăn xin, mau nôn ra."
"Tao cầm xẻng xúc mộ tổ của mày lên giờ."
Mặc dù sức lực không bao, nhưng đòn nào cũng âm hiểu, cuối cùng Ma - cha rưng rưng nước mắt dâng lên, Thuận vỗ vai:
"Trẻ nhỏ dễ dậy a."
*
Kiểm kê không ai bỏ sót, đám người rời. Ma - An trầm giọng:
"Vẫn không biết chúng định vị chúng ta bằng cách nào, nhưng nếu tiếp tục chúng ta đứng trước nguy cơ diệt tộc. Phải biết trước đây an ổn là do ba thế lực hình thành chân vạc kìm chế lẫn nhau. Nhưng chúng ta chiến lực suy giảm, đám Ma Ảnh và Ma Âm sẽ nhằm vào."
Ma - ra đáp:
"Thưa Đại Tế Tự, đám đó ham mê Hắc Đao chắc chắc có sự hứng thú lớn với huyết thạch. Chúng ta dẫn chúng tới chỗ hai bộ lạc kia. Bọn ta mất bao nhiêu, chúng cũng phải tương tự, như thế dù hao tổn thì chiến lực vẫn cân bằng ở ngưỡng yếu, đám kia rời đi cũng không đáng lo. Chúng ta là người tốt, có niềm vui cần chia sẻ."
Ma - An cười lớn:
"Tốt. Ta với ngươi sẽ tới đó. Ma - Cha ngươi tìm tộc nhân còn Hắc Đao chạy thẳng hướng Bắc mà đi. Một tháng sau mới trở lại."
Trầm ngâm, tiếp:
"Nếu đám kia tước sạch chiến lực hai bộ lạc ki thì ngươi sẽ là cây đao sắc giúp bộ lạc thống nhất cương vực, nhiệm vụ quan trọng, an toàn là trên hết."
Ma - Cha cung kính:
"Rõ."
*
Ba ngày mệt mỏi, Ma - An cũng dẫn Ma - ra cùng tộc nhân tới cạnh một hồ nước đỏ ngầu, đang sôi hừng hực, khói nghi ngút. Nhanh chóng, Đại Tế Tự Ma Ảnh Anh - Kha bước ra, trầm giọng:
"Hôm nay rồng đến nhà tôm, không tiếp đón từ xa thật thất lễ."
Ma - An khoát tay:
"Là do tôi đường đột. Hôm nay tới, một mặt sớm bàn điều kiện phân chia lại mỏ khoáng, đồng thời xin ở nhờ 1 tháng."
Sau đó chậm rãi trình bày hoàn cảnh. Anh - Kha nghe xong lâm vào suy tư, bởi vũ khí kia bên hắn từng đối mặt, thương vong có nhưng chỉ cần dẫn dụ tách lẻ là ổn, không quá kinh khủng. Trong ngục giam đang giam hơn 10 tù binh. Mạo hiểm có nhưng so với 2 thành lợi ích Ma - An nhường lại kém nhiều, Anh - Kha cười:
"Được. Thành giao."
Thế là Ma - An dẫn theo Ma - ra cùng bộ tộc vào trong định cư.
*
Những Công hội khác cũng vận dụng tối đa ích lợi của Phật pháp kiếm lợi đầy bát, nhưng phần lớn là đánh lẻ, so với thu hoạch củ Đại Việt kém nhiều. Chưa kể, tính đồng đội khá thấp, nhiều kẻ tản lẻ, nhanh chóng miểu sát. Dù cố gắng điệu thấp nhưng cũng bị người phát giác. Trong trò chuyện nhóm, Thuận trầm giọng:
"Andre vừa hỏi ta, thật khó trả lời. Lòng bứt rứt ?"
Hầu hết mọi người hiểu, bởi lúc đó nếu không có Nga đứng ra thì sợ Đại Việt không tồn tại đến lúc này, nhưng nếu chia đôi món lợi thật khó nói. Khi bầu không khí ngưng trọng, thì Phát bỗng nhô lên:
"Mẹ nó, đám này chạy thật xa, cách chúng ta mấy trăm cây số. Đuổi đến cũng phải mất vài ngày."
Đính kèm là 1 bước ảnh.
Những người khác nhao nhao:
"Chúng ta Hoá duyên chứ có làm gì dâu mà sợ như thế."
"Lại trèo đèo lội suối băng rừng, rau hẹ ơi đừng chạy."
Lan nghĩ tới gì ánh mắt loé lên:
"Ta vừa xem thì thời gian đã qua nửa, chúng ta còn hai nơi muốn vây quét. Riêng đi đường cũng mất 10 ngày, chưa kể gặp sương mù quấy nhiễu ban đêm. Ta nghĩ có thể hợp tác với nhóm Andre, xác suất thu lợi cao hơn, tiện trả lại nhân tình."
Thuận gật đầu, sau đó tìm Andre và các thế lực khác trao đổi, cuối cùng xác nhận chia 6 phần: Đại Việt - Nga chiếm 1,5 còn Lào, Cu - Ba, Triều Tiên chiếm 1. Và để tránh bị thăm dò, trong đêm khi các thể lực đang ngủ, từ căn nhà bên rìa, từng bộ phận đi ra. Sáng sớm, các thế lực đi qua đều ngạc nhiên nhưng không quá chú tâm, chỉ tới ban đêm trở về mới phát hiện cả căn nhà trống trơn, mới biết có gì không ổn, bắt đầu thay phiên truy tìm dấu vết đuổi theo.
[Cầu ủng hộ, đề cử và đánh giá. Sự ủng hộ của mọi người là động lực tác ra nhanh hơn. Cảm ơn.]
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |