Sức mạnh Cộng đồng mạng
Bờ Bắc sông Hồng, một dẫy biệt thự san sát được dựng lên, đây là nơi ở của giới nhà giầu trong Huyện. Xung quanh cảnh sắc vô cùng yên tĩnh chỉ có một vài quán cà – phê đang hoạt động. Lúc này, ở một góc bàn, một thanh niên áo sơ mi trắng quần đen vô cùng tri thức, ngả người trên nghế đọc sách, nhưng dưới chiếc kính đen to tướng, đôi mắt lại chăm chú nhìn về phía căn biệt thự trước mặt. Khi con BWM đen phóng ra, thanh niên vớ lấy điện thoại bấm 1 tin nhắn, xong thanh toán rời đi.
Con BWM chạy bon bon trên đường, nhưng khi băng qua ngã tư, một bà lão bất ngờ cắt mặt, Nguyễn Vũ kéo mạnh phanh, hạ kính quát:
“Bà già, đi lại không mắt mũi ư. Muốn chết không.”
Vừa dứt lời, bất ngờ một tiếng va chạm mạnh, Nguyễn Vũ nhổm mình lên phía trước, khi định thần xong thì thông qua gương chiếu hậu, thấy một con xe máy đang hôn đít con BWM, Nguyễn Vũ hùng hổ bước xuống, lạnh giọng:
“Mày đi đứng kiểu gì đó? Không biết giữ khoảng cách an toàn giữa các xe ư.”
Phúc cười lạnh:
“Mày phanh gấp thế, cho bố mày ở vị trí tao cũng không né được. Chú em trông tiếc xe thế, chắc nhà giàu mới nổi. Chạy ra ga – ra sửa, tốn bao nhiêu tao bù.”
Từ khi cha hắn lên làm bí thư, chỉ có hắn nói người khác, chưa có ai dám nói giọng điệu kia nói lại, Nguyễn Vũ hừ lạnh:
“Tao cũng không thiếu tiền, mày chỉ cần cúi đầu xin lỗi thì tao bỏ qua. Không thì không xong đâu.”
Phúc nhếch mép:
“Theo pháp luật, hỏng xe đền tiền, còn xin lỗi mày đừng có mơ. Hay chú em tính ăn vạ đó, muốn bao nhiêu nói.”
Nhìn thái độ khinh khỉnh cùng điệu cười nhếch mép, Nguyễn Vũ gằn giọng:
“Thằng ranh, mau xin lỗi, không thì tao để mày nằm ở đây."
Dứt lời, lôi từ bên cửa xe một phớ dài, Phúc chẳng sợ hãi mà bóp từng ngón tay, âm thanh ‘răng rắc’ vang, chỉ vào thái dương:
“Chỗ này nhiều máu này, giỏi thì tới."
Nguyễn Vũ như con thú xổng chuồng không còn lý trí, quát:
“Mày thích thì tao chiều, bố tao là Bí thư xã, đám dân đen như chúng mày, tao đánh chết cũng chẳng sao.”
Xong quơ lên. Phúc chịu một gây lên người, xong kéo dài khoảng cách, hô lớn:
“Bớ làng nước ơi, có đánh người, hắn cậy cha mình làm BT xã mà đánh dân.”
Nguyễn Vũ hừ lạnh:
“Có gan đừng có chạy. Mày hét khản giọng cũng vậy thôi."
Nhưng người Việt tính vô cùng hiếu kỳ, chẳng mấy chốc đầy người quây xem. Năm phút sau đội cảnh sát giao thông có mặt, Đội trưởng Thành lạnh giọng:
“Chuyện gì xảy ra.”
Phúc chạy tới nấp sau, đáp:
“Thưa đồng chí cảnh sát, tôi đang di chuyển trên đường, do xe của hắn phanh gấp, không tránh kịp nên xảy ra va chạm. Tôi chỉ phàn nàn vài câu, và đồng ý bồi thường, nhưng hắn còn muốn đánh tôi.”
Thành nhìn sang Nguyễn Vũ, sầm mặt:
“Thật không?”
Nguyễn Vũ giờ cũng tỉnh táo, đưa qua bao thuốc, cười.
“Chẳng qua vui đùa chút thôi, đã nhọc phiền các đồng chí. Tôi có chuyện đi trước, tiền bồi thường cũng không cần.”
Thành nhìn sang, thì thấy Phúc cũng lên xe, hô:
"Không có gì, mọi người giải tán, tránh ảnh hưởng giao thông."
Nhìn con xe Nguyễn Vũ rời xa, Phúc nhếch mép đánh xe tới 1 ga - ra bên đường, xong tiến vào quán nét cỏ.
*
Thông qua Mail, toàn bộ video cùng âm thanh vụ va chạm được gửi. Đợi 10 phút, tiếng điện thoại vang, một âm thanh trầm ngâm vang lên:
“Làm rất tốt. Ngươi bảo người biên tập làm nổi bật các từ ‘dân đen’ cùng ‘tao đánh chế cũng chẳng sao’, sao thành nhiều phần gửi tới: UBKT Tỉnh Ủy, Toàn báo Hải Hưng cùng đám Tiktoker. Đợi chúng đăng tải thì thuê nick ảo vào đẩy tương tác. Mặt khác, ngươi bị đánh, nên tới bệnh viện tỉnh xét nghiệm, làm như thế nào ngươi hẳn minh bạch.”
Trầm ngâm, tiếp:
“Bọn chúng chắc chắn muốn đơn độc đàm phán, dù hắn nói dù cũng không được tin tưởng.”
Phúc đáp:
“Vâng. Tôi đã nghi nhớ.”
*
Nguyễn Vũ dù ngu nhưng hôm sau về nhà cũng thấy chuyện có gì lạ, vội kể với cha, Nguyễn Long trầm giọng:
“Ngu xuẩn, ngươi đã rơi vào bẫy của hắn. Ngươi có số của tên đó không?"
Nguyễn Vũ lắc đầu, đúng lúc này, một tiếng điện thoại vang, Nguyễn Vũ nhấc máy trả lời, sau đó khuôn mặt trắng nhợt:
“Cha, hắn tới báo án, đưa ra giám định thương tật, cùng video, công an bảo co tới điều cha.”
Nguyễn Long hít một hơi, giữ bản thân bình tĩnh, đáp:
"Ngươi vào thay đồ đi với ta một chuyến, ta bảo gì làm đó."
Rất nhanh, tới được đồn Cảnh sát huyện, Nguyễn Long đưa sang một bao thuốc, nhẹ giọng:
"Đồng chí, tôi muốn trao đổi riêng cùng cậu Phúc được không?"
Người công an cậy nắp hộp, thấy một điếu màu xanh dương, đáp:
"Được."
Khi chỉ còn ba người, Nguyễn Long nhìn thẳng Phúc, nói:
"Xin lỗi cậu vì hành động của Vũ, đây là lỗi của một người cha khi dậy dỗ không nghiêm. Mong cậu việc nhỏ hoá không, tôi sẽ gửi thêm cậu chút bồi thường tổn thất tinh thần."
Phúc nghiêm mặt:
“Ông cầm lại đi, chúng ta là công dân, cần làm việc theo Pháp luật."
Nguyễn Long nhét lại trong túi, gương mặt bình tĩnh:
"Làm tới cùng, thì con tôi cũng chỉ bị giam giữ 10 ngày, việc này với cậu có ý nghĩa gì đâu chứ. Chúng ta giải quyết riêng, hai bên đều vui vẻ."
Phúc khoanh tay:
"Ta cứ thích thế, lúc đó ngươi oai phong khí phách thế cơ mà. Sao giờ rụt cổ thể."
Nhìn cha ở bên, Nguyễn Vũ nắm chặt tay, gằn giọng:
"Tôi cho anh 100 triệu, việc này xong."
Phúc nhếch mép:
"Ngươi tính đuổi ăn mày ư, ít nhất 100 tỷ tôi còn xem xét."
Nguyễn Long hít hơi thật dài, đáp:
"Cậu đây là không muốn giải quyết riêng ư? Chúng ta gặp lại."
*
Mà hai người trong đồn được riêng biệt đưa tới hai phòng lấy lời khai, bất ngờ Thành đi vào:
"Vừa bệnh viện có gọi cho tôi, thông báo rằng có sai xót trong khâu chuẩn đoán, tôi sẽ đưa cậu tới bệnh viện làm xét nghiệm. Đợi có kết quả chúng tôi sẽ tiến hành xem xét đơn tố cáo."
Phúc gật đầu đi ra, Nguyễn Vũ sớm đợi ánh mắt khiêu khích? Phúc lắc đầu rồi đưa xe chạy đi. Bên cạnh Nguyễn Long gương mặt bồn chồn, bấm số báo cáo lên trên Huyện.
*
Mặc dù thông tin gửi tới báo Hưng Yên cùng UBKT lặng yên bất động thì sau bao ngày, mặt trận Tiktoker rực sáng, Hải Saker cười:
“Xin chào, mình là Hải đây, nay không bàn luận về game mà chúng ta cùng xem một video clip mình vừa thấy trên mạng."
Sau đó đợi video phát xong, Hải saker gương mặt bừng bừng căm phẫn, đáp:
"Sự cố va chạm là điều quá bình thường, không ai mong muốn, nhưng cậu thanh niên tên Vũ này, vừa xuống xe đã chửi ầm, mặc dù người thanh niên tên Phúc phía đối diện không ngừng nói sẽ đền bù.
Đỉnh điểm nhất là hành động vô pháp vô thiên sau đó, lợi dụng bố mình là BT xã mà không xem người dân ra gì, mang hung khí đánh người khác.
Theo thông tin góp nhặt, tôi xác nhận, cha hắn đúng là BT xã Ngô Quyền, mẹ làm ở phòng Y tế huyện. Bác gái là CTH Nguyễn Loan.
Đặc biệt mọi người có thấy không, xe BWM, áo Guci....sơ sơ vài tỷ. Không ngờ lương cán bộ giờ cao thế."
Phía dưới nhanh chóng hàng ngàn comment nhắn lại:
“Chính quyền sinh ra phục vụ dân, vì dân nhưng mở miệng gọi là dân đen, vô cùng ngang ngược.”
“Ta yêu cầu UBKT thanh tra a, sao có tiền vậy. Hay tham ô tài sản, dùng tiền mô hôi nước mắt của chúng ta.”
“Hừ, hắn còn nói giết cũng không dám nói, bại hoại."
Giờ sức mạnh của cộng đồng mạnh rất cao, video được đưa lên hot-search, các báo đài đồng loạt đưa tin, Công an huyện Lê Sơn trên sóng truyền hình, cao giọng:
"Công an tỉnh đã nắm được thông tin, đang trong quá trình xác minh điều tra."
Nguyễn Long nhìn tin tức gương mặt tái nhợt, nhất là Nguyễn Loan nhắn:
"Xử lý cho tốt, thành khẩn nhận tội."
*
Sáng hôm sau, Nguyễn Long vừa đi làm đã nhận được điện thoại gọi lên của Văn phòng Huyện Uỷ. Khi nhìn thấy Trịnh Long ngồi đối diện, Nguyễn Long nói:
“Thưa bí thư, việc này là do con tôi có chút rượu trong người, đầu óc không tỉnh táo mới nói và làm ra việc hồ đồ đó. Đã làm việc với Công an huyện, đang tạm giam."
Dứt lời hốc mắt hơi ướt, tiếp:
“Những năm nay, tôi một mực tận tuỵ phục vụ nhân dân, thiếu khuyết thời gian dậy bảo con cái, sau lần này, tôi xin rút kinh nghiệm, dành nhiều thời gin dậy bảo, để cháu trở thành công dân tốt."
Toàn bộ lời nói đều khẳng định mình bị liên luỵ, người sai là con mình, Trịnh Long híp mắt:
"Không có lửa làm sao có khói? Nhìn thái độ trên, chắc hẳn trước đây không ít làm."
Nguyễn Long biết việc này chỉ để mình không dính vào, chuyện lớn có thể hoá nhỏ, đáp:
"Chắc chắn không. Nếu Bí thư muốn xem xét, tôi chấp nhận sự điều tra của tổ chức
Trịnh Long gõ gõ tay, để ba tấm ảnh lên bàn, hỏi:
"Những thứ này ta cắt ra từ video, thông qua người trong ngành định ra thò những thứ này vài tỷ. Chẳng lẽ cậu nói nó đều do cậu tích góp được."
Nguyễn Long gương mặt vẫn thản nhiên, đáp:
"Thưa BT, xe này ở showroom của em vợ cũng là chú của Vũ, hắn lấy dùng chạy tạm. Còn đồ trên người đều là seconhand, hắn mặc để thể hiện lòng tham hư vinh. Điều này BT có thể tra."
Trịnh Long cũng lười tra bởi làm nhà nước ai ngu mà làm tài sản dưới danh nghĩa của mình. Nguyễn Long trở lại trụ sở.
Nhưng hành động cùng lời nói của Nguyễn Vũ quá cay độc, dân chúng vô cùng bất mãn, nhiều kẻ trước bị ức hiếp cùng nhau viết đơn tố cáo. Cộng thêm sức ép trên tỉnh, Huyện Uỷ thông cáo:
“Liên quan tới video lan truyền trên mạng, sau khi xác minh thì đúng là sự thật. Hành động cùng lời nói của Vũ đã bôi nhọ hình ảnh cán bộ và ảnh hưởng chính quyền. BT xã Ngô Quyền Nguyễn Long cũng chịu một phần trách nhiệm khi không quản giáo tốt. Ban thường vụ huyện uỷ thi hành hình thức kỷ luật bằng Cảnh cáo, đồng thời chuyển công tác sang phòng Nông Nghiệp Huyên ."
Mặc dù dân chúng còn băn khoan, nhưng với Quốc thế lac đủ, tiền đồ của Nguyễn Long chấm hết. Sau này không có cơ duyên thì an vị ở đó cho tới già.
Mà ở nhà, Nguyễn Long hùng hổ tát liên tiếp vào mặt Nguyễn Vũ, hừ lạnh:
"Ngươi thấy chưa? Tao vì mày mà đoạn tuyệt con đường quan lộ. Ngươi vui vẻ chứ."
Bà Chúc vội cầm lấy tay chồng, can:
"Con nó biết sai rồi, mình tha nó đi."
Nguyễn Long hừ lạnh:
"Cũng tại bà chiều quen, để nó sinh hư?"
Dứt lời ngồi xuống ghế, hít một hơi, cả người chùng xuống, già thêm mấy tuổi.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Cập nhật |