Thân Thiết
Điểm chờ xe bus, dưới cái nắng cuối chiều chói chang, Quốc mồ hôi nhễ nhại đứng đợi xe. Vốn sau khi ký xong hợp đồng nhượng quyền thị phần Bách Hoá Xanh ở huyện Phù Tiên, định qua chợ Đầu làm con vịt quay cùng lít rượu men lá về ăn mừng, không ngờ xe hỏng. Đang suy nghĩ có nên đổi xe không, thì một Vin F9 bỗng nhiên dừng trước mặt, Quốc còn chưa hiểu gì, cửa xe hạ xuống, Trần Thiên cười:
“Lên tỉnh chơi à, sao không gọi anh 1 tiếng.”
Quốc đáp:
“Em đi giúp chút việc cho gia đình từ sáng nhưng không rõ bao giờ xong, lên không dám làm phiền.”
Trần Thiên gật đầu:
“Ừ. Mà xong việc rồi ư? Đi ăn với anh một bữa.”
Nhìn Quốc chần chừ, Trần Thiên tiếp:
“Lên đi. Chả nhẽ chú không nể mặt anh.”
Nghe thế, Quốc đành lên xe, mặc dù nghe quảng cáo rầm rộ trên báo đài nhưng giờ cũng mới nhìn cận cảnh ô tô điện Vinfast, thiết kế trang nhã, nhưng Quốc vẫn cảm thấy có chút gì thiếu thiếu, hỏi:
“Anh Thiên, con Land Rover đâu, sao nay lái con này."
Trần Thiên cười:
"Con đó của thằng bạn, anh chạy làm màu thôi, chứ lương nhà nước 3 cọc 3 đồng, anh chỉ trả góp được con này thôi."
Xong nhìn sang:
“Anh hút thuốc, chú không ngại chứ.”
Quốc gật đầu, Trần Thiên hạ kính, hít một hơi, tiếp:
“ Anh biết mấy người trẻ các chú, thường chê hàng Việt, sinh ngoại. Lý do vì cùng một giá, chất lượng hàng nội thua xa. Nhưng với anh, càng thế chúng ta càng phải ủng hộ. Bởi chỉ có sự ủng hộ các thương hiệu Việt mới trụ vững giai đoạn sơ khai, qua đó tạo công ăn việc làm cho người lao động trong nước, cũng như động lực thúc đẩy sự công nghiệp hoá - hiện đại hoá. Nếu mãi duy trì kiểu gia công, lắp ráp giống như THACO Trường Hải hay Hyundai Thành Công thì nước ta chỉ mãi ở hạng nhập thấp và trung bình."
Quốc gật đầu:
"Đúng là vĩ mô a, thảo nào Vinfast từ khi mở ra chưa bao giờ lãi, Vingroup vẫn duy trì, nhà nước vẫn quảng bá."
Trần Thiên cười:
"Vinfast chỉ cần trụ vững trong nước, thâm nhập thành công thị trường Mỹ, Trung. Và IPO thành công trên sàn NASDAQ thì chúng ta thua chiến thuật nhưng thắng chiến lược, ý nghĩa không khác trận Tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968. Bởi như thế, những công ty đa quốc gia không thể trắng trợn rửa tiền, thất thu ngân sách. và nền kinh tế mạnh hơn, cân bằng giữa nhập khẩu và xuất khẩu, không dễ dàng bị kẻ khác xoay."
Quốc đáp:
"Anh làm em nhớ tới, hồi đầu khi Nga đánh U - Cà không, đám Nato cũng dùng cách đó muộn đánh sập kinh tế Nga. Có lúc đồng Rúp giao dịch ngoại hối giá 0 USD. May mắn Nga sớm cải tổ, không thì chẳng biết Mèo nào cắn mèo nào."
Thở dài than:
"Quả nhiên bên trên tầm nhìn sáng suốt, đại cục. Vingroup hưởng ưu đãi nhưng trọng trách lớn."
Cả hai có điểm chung, vui vẻ bàn luận, tình cảm thêm thân thiết, không chỉ còn quan hệ thông quan Hai.
*
Không lâu, cả hai người đã lên đến quán Hương Nhãn, do cuối tuần nên bãi đỗ đã đậu đầy xe sang, cuối cùng Trần Thiên ném chìa cho bảo vệ chạy xe về nhà cất, cả hai đi vào trong. Khi tới thang máy, Trần Thiên cười:
“Hôm trước tặng em cái thẻ Vàng, nay anh hướng dẫn em một công dụng nữa, nó sẽ em trải nghiệm thứ tuyệt nhất của nơi đây. Mấy tầng trên chỉ là bề nổi thôi."
Vừa nói, Trần Thiên vừa để thẻ vào khe, những nút vốn tối máu sáng lên, Trần Thiên bấm số 4, thang chậm rãi di chuyển, khi cửa thang vừa mở, một nhân viên phục vụ xinh đẹp đã quỳ xuống nói:
“Chào mừng ông chủ về nhà.”
Thấy Quốc nghi hoặc, Trần Thiên cười:
“Ha ha, có phải cảm thấy mới lạ không? Bên kia có người, em muốn ai ngồi cùng thì chỉ nha."
Quốc đưa mắt nhìn quanh, hầu hết các cô gái ở đây ăn mặc vô cùng gợi cảm, hai bạch thỏ trắng muốt. Càng vào sâu, càng thấy sự xa hoa, khi xung quanh có vô số hoa, mỗi hoa một hương thơm, tạo nên sự hài hoà. Mặc dù Quốc vô cùng kiềm chế, nhưng từ khi bắt đầu lại sau vòng lặp, Quốc chưa động vào ai, phía dưới thằng nhỏ dần có chút phản ứng. Cả hai tới 1 căn phòng, nhìn thấy có người, cười lớn:
“Tắc đường chút, đợi lâu không?”
An xua tay:
“KHông sao, chúng tao cũng vừa tới, hiện còn thằng Phúc?"
Trần Thiên lắc đầu:
"Con hàng lấy vợ bỏ cuộc chơi chấp gì. Anh em cứ thư giãn, lát hắn tới uống phạt."
Xong nhìn mọi người:
“Ngoài An đã biết thì tôi xin giới thiệu đây là một người em của thằng bạn tôi cũng là em của tôi, đang làm Chủ tịch xã Ngô Quyền."
Một thanh niên béo ục, cười:
"Haha. là cậu ư. Trước tôi nghe cha nhắc nhiều, nay mới được diện kiến. Tôi xin giới thiệu tôi là Phạm Hinh đang làm ở Văn phòng Tỉnh uỷ."
Những người khác cũng nhao nhao giới thiệu lần lượt là Văn – Phó Chánh Văn Phòng huyện Ái Thi, Liêm – Trưởng công an phường An Khê...Xong màn xã giao, Trần Thiên cười:
“Xông hơi đi, tận hưởng xong rồi uống rượu mới thích thú”
Mấy người cười lớn, xong các nhân viên từ ngoài bước vào hỗ trợ cởi quần áo, pha nước. Sau cùng, Quốc tận hưởng sự xa hoa khi ngâm mình trong bồn đầy cánh hoa hồng, phía sau một người nhẹ nhàng mát - xa, thủ pháp vô cùng điêu luyện. Được lúc, Trần Thiên híp mắt, nhìn sang bên, nhẹ giọng:
“Nhảy.”
Theo âm nhạc vang, những cô gái ăn mặc gợi cảm xuất hiện, những động tác uốn éo gợi cảm, khăn lụa trên người bay phấp phới để hiện những chỗ thần bị. Điều này khiến những người đàn ông đang trần như nhộng trong bồn tắm vô cùng kích thích. Quốc híp mắt nhìn sang Trần Thiên, quả nhiên không đâu tốt, có lẽ đây là cách Quốc vững chắc vòng tròn bản thân, tiền tài cùng sắc đẹp là dụ hoặc đối với bất cứ người đàn ông nào. Dần dần có người rời đi. Sau cùng đợi xung quanh không còn ai, Quốc cầm lấy khăn tắm quấn quanh bộ hạ, đi tới WC.
WC vô cùng sạch sẽ, trên đường trải hoa hồng, khi Quốc vắt khăn định giải quyết thì một bàn tay nhỏ túm lấy bảo bối, Quốc nhíu mày:
“Làm gì thế? “
Cô gái nhẹ giọng:
“Ông chủ, em giúp ngài.”
Quốc lắc đầu:
“Mau ra đi, tôi tự mình làm.”
Cô gái liền quỳ xuống, đáp:
“Em xin lỗi.”
Quốc thở dài tưởng đã thoát, thì bất ngờ cô gái trở lại, trên tay cầm hai túi cao su đựng nước ấm, áp lên lưng, Quốc cảm thấy thoải mái, sau cùng phóng ra. Cô gái dùng khăn lau qua và giúp Quốc thay quần áo.
Quốc ngồi trên bàn, thưởng thức một tuần trà, mới có người lục tục trở lại. Ai nấy quần áo chỉnh tề, khuôn mặt đạm nhiên như không có gì xảy ra.
Đợi đông đủ, đám người trở lại tầng 2, nơi đây đã được trang trí, bóng bay xếp thành chữ Happy Birthday chắn cả đường đi. Quốc cũng hiểu ra nay là sinh nhật Trần Thiên, khi Quốc đang suy tính tặng quà gì thì một người đàn ông cao lớn bước vào, cười:
"Đến trễ chút. "
Cả đám hiểu tình cảnh, lắc đầu không quan trọng, Trần Thiên vô vai, cười:
"Haha. Ta đang tính cho Hùng tới trói mang qua đây."
Lúc sau, đồng hồ điểm 19h, một đám người khác cũng có mặt, khác với bọn người An, những kẻ này tới gương mặt đầy xu nịnh, xong đưa quà.
Nhìn ổn, Trần Thiên cầm chén cao giọng:
"Hôm nay sinh nhật tôi, rất vui mọi người đã tới chung vui. Chúng ta cùng đồng khởi ba chén."
Rất nhanh ba chén vào, mọi người sau đó vừa ăn vừa lai rai uống. Quốc cầm lấy hộp quà bên trong gồm 1 thẻ đen và một miếng ngọc bội. Thẻ đen chính là 1 tài khoản ở Thuỵ Sĩ còn miếng ngọc bội huyễn hoá từ Hồn lực, ngăn cản được một kích trí mạng, đi tới chỗ Trần Thiên, cười:
“Anh Thiên, không biết nay sinh nhật anh, em
cùng anh Hai chuẩn bị vội, mong anh không chê. Em uống trước 3 chén tạ lỗi.”
Mà Trần Thiên định uống, An ngồi bên cười:
“Quốc mời thế, cậu là anh sao kém được, ít cũng ba chén chứ.”
Những người khác nhao nhao:
“Đúng đúng.”
Trần Thiên cười:
“Được. Cảm ơn.”
Dứt lời uống hết 3 hơi, xong vỗ vai:
"Cậu chiếu cố họ giúp tôi."
Nếu Quốc không có phía sau thì vô cùng cảm kích, bởi Trần Thiên khẳng định mối quan hệ cùng tận lực giúp Quốc gia nhập các vòng tròn, Quốc đáp:
"Vâng."
Sau đó, Quốc như thần tửu, mời từng người mấy chén, lại thỉnh thoảng đỡ Trần Thiên. Vốn nhiều người định đánh mặt bằng cách xa luân chiến, nhưng nhìn Quốc lốc vài lít rượu vẫn tỉnh, cả đám e đè.
Mà ở một góc, khi tất cả đều vui, có một thân hình béo mập đang run run, đồng bạn ngồi bên huých nhẹ:
"Sao thế? Sốt rét à?"
Trịnh Cảnh lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn trung tâm, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:
"Đừng nhìn thấy tôi, đừng nhìn thấy tôi."
Nhưng Quốc cũng không phải hiền lành cho cam, đợi không ai tới chúc Trần Thiên nữa, mới cúi đầu nói nhỏ, xong tới chỗ Trịnh Cảnh cười:
"Haha, lâu không gặp, hôm sinh nhật cậu tôi không đi được. Xin lỗi."
Trịnh Cảnh run tay, chén rượu đổ rầm, mọi ánh mắt đổ dồn. Trịnh Cảnh cúi đầu, gần như quỳ, đáp:
"Xin lỗi là tôi mới phải, hôm đó tôi không biết Thái Sơn, đã đắc tội cậu. Xin lỗi cậu, tôi tự phạt uống 1 chai tạ lỗi."
Dứt lời, cầm chai tu ừng ực, một nửa xong, sốc quá đổ gục, Quốc lắc đầu. Trần Thiên đi tới:
"Sao đó."
Quốc kể lại đầu đuôi, Trần Thiên gật đầu nói với người bên cạnh:
"Đưa cậu ấy vào bệnh viện khám xem sao. Ổn về nhà nghỉ sớm."
Đồng bạn đi cùng vội gật đầu, vịn Trịnh Cảnh đi ra, đằng sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Đăng bởi | nguyencongthanhhy |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |