Em Vợ Tôi Là Hoa Khôi?
Tiệm cắt tóc Thiên Thiên nằm ở tầng trệt một khu dân cư cũ kỹ. Lương Xán Văn đậu chiếc Bentley ở bãi đỗ xe trong khu, từ đây có thể vào tiệm cắt tóc, nhưng lối vào chính lại nằm ngoài mặt đường.
Đặt cô bé lên giường, con bé ngủ say vẫn còn nắm chặt chiếc váy Elsa. Lương Xán Văn pha sữa bột rồi đút vào miệng, cô bé mới chịu buông tay.
Con bé ba tuổi, nhưng vẫn còn uống sữa bột.
Lương Xán Văn vừa làm bố vừa làm mẹ, đổ một chậu nước rồi lau người cho con bé. Đã khuya lắm rồi anh mới tắm rửa và nằm xuống giường đôi. Ngửi thấy mùi hương còn sót lại của Lê Tinh Nhiễm trên gối, anh liền ném ngay vào thùng rác.
"Chết tiệt, thật bực bội, ngủ thôi!"
Sáng hôm sau, ngoài cửa sổ, những chú chim sẻ hót ríu rít trên cột điện.
Lương Xán Văn tỉnh dậy, thấy cô con gái đang ngồi trên giường nhỏ chơi đất nặn siêu nhẹ.
"Nghiên Nghiên, hai người nhỏ xíu con nặn này là ai thế?" Lương Xán Văn vươn vai hỏi.
"Người mặc váy trắng là mẹ, người mặc váy múa là dì. Ba ơi, ba giúp con mang cái này đưa cho dì nhé? Con đã hứa với dì là sẽ làm tặng dì mà."
"Được thôi, nhưng con cũng phải hứa với ba, hôm nay đến trường mẫu giáo không được tè dầm nữa, có muốn đi vệ sinh thì phải báo cô Dư Mạn, nghe rõ không?"
"Dạ~"
Lương Xán Văn mỉm cười, pha sữa bột cho con bé uống.
Cô nhóc này mỗi sáng và tối đều phải uống sữa bột, trước đây đây cũng là một khoản chi không nhỏ, vì lớn rồi nên lượng sữa bột cần dùng cũng nhiều hơn.
Sau đó anh chải đầu và tết tóc cho con gái. Là một thợ cắt tóc, mỗi ngày Lương Xán Văn đều tạo kiểu tóc khác nhau cho con.
Ăn sáng xong, anh đưa con gái đến trường mẫu giáo.
Trường mẫu giáo nằm ngay trên con phố này, đi bộ vài phút là đến. Lương Xán Văn coi việc này là bài tập thể dục mỗi ngày.
"Nhớ nhé~ Phải mang tặng cho dì đấy nhé~"
"Rồi rồi, ba nhớ mà."
"Bye bye~"
Cô nhóc đeo cặp sách lon ton chạy vào cổng trường, kiểm tra tay và miệng xong mới được vào lớp.
Lương Xán Văn quay lại tiệm cắt tóc, hôm nay anh không có ý định mở cửa, mang theo người đất nặn nhỏ xíu cùng túi đựng chiếc sườn xám của Diệp Phồn Chi chuẩn bị mang đi giặt khô, rồi lái chiếc Bentley Bentayga rời đi.
Đêm qua tối quá nên anh chưa kịp ngắm chiếc xe này kỹ, nội thất màu đỏ rượu, thân xe màu xanh đá quý thật đẹp, chạy trên đường thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Trường múa Thượng Hải.
Là nơi mà Lê Ôn Ngưng theo học.
Lương Xán Văn chưa từng đến đây, vì trước giờ đều là Lê Tinh Nhiễm đến thăm em gái, hoặc em gái đến tiệm cắt tóc thăm cháu.
Lê Ôn Ngưng chọn trường múa Thượng Hải cũng vì chị gái và anh rể đều ở Thượng Hải.
Chiếc Bentley Bentayga chạy qua con phố lớn, rẽ vào cổng trường múa Thượng Hải, đưa thẻ và được cho phép vào trường. Các sinh viên xung quanh bắt đầu nhìn ngó và bàn tán.
“Ôi trời, Bentley Bentayga, xe mới đấy, bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Đã là Bentley thì ít nhất cũng vài triệu tệ rồi.”
“Không biết lại là công tử nhà giàu nào lái xe sang đến đón gái xinh trường mình đây?”
Chiếc Bentley Bentayga đỗ vào bãi xe, Lương Xán Văn bước xuống xe, gọi cho Lê Ôn Ngưng hai lần mà không ai nghe máy, nghĩ rằng giờ này chắc cô ấy đang ở ký túc xá.
“Bạn học, cho hỏi ký túc xá nữ đi hướng nào vậy?”
“Hướng đó kìa.”
“Cảm ơn.”
Lương Xán Văn đóng cửa xe, mang theo hộp quà nhỏ đi về phía ký túc xá nữ.
Các sinh viên khác nhìn theo bóng lưng của chủ nhân chiếc Bentley, thì thầm bàn tán…
“Lại đi tỏ tình với ai đây?”
“Trước đó có một chủ xe Porsche đến tỏ tình ba ngày liên tiếp và đã thành công, đưa được một đàn chị năm ba đi rồi. Các cậu nghĩ người này mất bao lâu?”
“Chắc không đến một ngày đâu, lát nữa là đưa đi ngay.”
“Một ngày thôi á? Không thể nào, ít nhất cũng phải giữ chút tự trọng một hai ngày chứ.”
“Giữ gì nổi, có thấy người ta lái xe gì không? Là Bentley đấy, mấy triệu tệ chứ ít à.”
Lương Xán Văn hỏi đường suốt quãng đường đến ký túc xá nữ.
Bác quản lý ký túc đang xem phim "Anh là pháo hoa nhân gian của em", thấy bên ngoài có một người đàn ông bảnh bao cầm hộp quà, lén lút nhìn vào trong.
“Này, anh đang làm gì ở đây thế?” Bác quản lý bước ra hỏi.
“Tôi tìm Lê Ôn Ngưng, sinh viên năm tư.” Lương Xán Văn không biết em vợ học khoa nào, chỉ biết là sinh viên năm tư.
“Hừ, lại thêm một người đến tìm Lê Ôn Ngưng.”
“Lại nữa??? Có nhiều người đến tìm Lê Ôn Ngưng lắm sao?”
“Tuần này anh là người thứ năm rồi đấy. Về đi, đừng làm phiền người ta học hành.”
Bác quản lý ký túc nhìn thấu mọi thứ.
“???” “Ha ha ha~” Một nữ sinh vừa đi đổ rác xuống cười nói: “Anh đẹp trai, tôi biết Lê Ôn Ngưng ở đâu, cô ấy đang ở phòng thể dục 13 trên tầng ba tòa nhà tổng hợp.”
“Cảm ơn nhé, à... cho tôi hỏi sao khi nhắc đến Lê Ôn Ngưng, bác quản lý lại tỏ ra khó chịu như vậy?”
“Anh không biết Lê Ôn Ngưng là hoa khôi trường sao?”
Em vợ tôi là hoa khôi trường sao? Trước giờ chỉ chăm chỉ làm ăn, không để ý đến chuyện bên ngoài, làm sao tôi biết hoa khôi lại ở ngay bên cạnh mình?
Nhưng nói thật, hai chị em nhà họ Lê đều rất xinh đẹp. Nếu không thì Lê Tinh Nhiễm làm sao có thể trở thành bồ nhí của người giàu có được, đúng không?
Trong mắt tình nhân luôn là Tây Thi, Lương Xán Văn trước đây chỉ chú ý đến người chị, không để ý nhiều đến em vợ.
Đúng là anh rể có phần hời hợt.
“Anh đẹp trai, Lê Ôn Ngưng rất lạnh lùng đấy, có nhiều người theo đuổi cô ấy nhưng đều bị từ chối thẳng thừng. Chúc anh may mắn.”
“...”
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 240 |