Nấu chút canh gà (3)
"Là ta lắm miệng, Văn công tử cứ xem như không có câu nói kia là được."
"Không, Tam tiểu thư không có gì sai, ngược lại là tại hạ muốn Tam tiểu thư cho chút ý kiến nhưng không thể nói ra tin tức mấu chốt, chỉ là tướng phủ hiện tại quả thật không quá ổn định..."
"Không sao, chúng ta tiếp tục đi."
Thấy Văn Hạo An gật đầu, Lận Ngưng Hà lâm vào trầm tư, góc nhỏ cũng trở nên yên tĩnh, chỉ có thanh âm bọn hạ nhân cách đó không xa đang thu dọn tàn cuộc.
Văn Hạo An không đưa tin tức gì, điều này bảo ta làm sao đoán được? Văn Thừa tướng cảm thấy thành tích của Văn Hạo An không tốt sao? Nhưng ta nhớ Văn Hạo An là Trạng Nguyên lang danh xứng với thực, văn chương viết trong thi đình ngay cả Hoàng thượng cũng khen ngợi kia mà.
Bây giờ nghĩ lại, nàng biết rất ít về Văn Hạo An, đại đa số người nàng biết cũng chỉ biết hắn là Tứ công tử của Tướng phủ.
Chẳng lẽ Văn Hạo An cũng giống như ta, là do trắc thất sinh ra? Không giống, nhìn cách ăn mặc của hắn không hề đơn giản, huống chi ngọc bội treo bên hông có vẻ rất đắt tiền.
Lận Ngưng Hà nhìn Văn Hạo An, lại nhìn mình, nhất thời cảm thấy bộ chính trang này của mình còn không bằng quần áo người ta mặc đến tham dự yến hội.
Ơ kìa? Có phải là ta suy nghĩ lệch lạc rồi không, Văn Hạo An chỉ muốn ta đưa ra chút ý kiến, nếu không có tin tức gì thì cứ tùy tiện đưa ra một cái là được.
"..."
Lận Ngưng Hà há miệng, không nói gì, lại lâm vào trầm tư.
Đã đồng ý thì phải làm cho tốt!
Lận Ngưng Hà một lần nữa bắt đầu suy nghĩ, mạch suy nghĩ bắt đầu nhảy loạn, nửa khắc đồng hồ sau tự gật gật đầu, mở miệng nói.
"Ta cảm thấy làm quan ở kinh thành thì tốt hơn."
"Vì sao?"
Ơ? Vì sao Văn Hạo An lại kinh ngạc như vậy?
"Ừm, phía dưới là suy đoán của ta, Văn công tử cứ xem như là để mở rộng ý tưởng." Lận Ngưng Hà trước tiên tiêm cho Văn Hạo An một mũi thuốc dự phòng.
Dù sao, ở trong rất nhiều suy đoán, nàng cũng không có cách nào cân nhắc tỉ mỉ, chỉ có thể chọn một cái mà nàng cảm thấy đúng.
"Tình huống tướng phủ phức tạp đến mức nào ta không thể tưởng tượng, nhưng ta nghĩ Văn Thừa tướng sẽ không hại Văn công tử, ít nhất theo hắn thấy không phải là hại ngươi. Văn công tử mười bốn tuổi đoạt được Trạng Nguyên, đến bây giờ vẫn chưa ra làm quan, có lẽ là có khúc mắc gì cũng không biết chừng."
Bốn ngón tay của Lận Ngưng Hà, ngoại trừ ngón tay cái, gõ rất nhanh trên lòng bàn tay trái, hơn nữa còn rất có quy luật, nàng nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm Văn Hạo An.
"Ta đoán, Văn công tử chỉ sợ là muốn tự lập môn hộ?"
Văn Hạo An nghe xong lời của nàng, thần sắc quái dị, sau khi thở dài một tiếng, đột nhiên hành lễ với Lận Ngưng Hà.
"Tam tiểu thư tuệ nhãn, tại hạ cam bái hạ phong."
Có được câu trả lời khẳng định, Lận Ngưng Hà làm thế nào cũng không vui nổi.
Hỏng rồi, bị ta đoán trúng rồi.
Ta hối hận, không nên nghĩ nhiều như vậy.
Lận Ngưng Hà bây giờ còn có thể nhớ lại, Văn Hạo An bảy tuổi nhìn thấy biểu cảm của mình sau khi sao chép ra "Biên tái hành".
Không cam lòng, kinh ngạc, ủy khuất...
Biểu cảm phức tạp biểu hiện suy nghĩ trong lòng Văn Hạo An khi còn nhỏ, xem ra đả kích rất lớn, mộng đẹp của thiên chi kiêu tử bị đánh nát.
Nghiệt duyên a...
"Xem ra tại hạ đặc biệt đến thỉnh giáo Tam tiểu thư là đúng rồi, nhưng nếu Tam tiểu thư biết ý đồ của ta còn nói lưu lại kinh thành thì tốt hơn, là có ý gì?"
Tự mình đoán đi!
Lận Ngưng Hà vốn định nói như vậy, nhưng nghĩ đến việc để cho chính hắn đoán không chừng sẽ nghĩ ra được cái gì đó, lỡ như hại chết rường cột nước nhà, thì tội lỗi của nàng sẽ lớn lắm.
Phải làm bao nhiêu việc thiện mới có thể bù đắp lại đây...
Không được, không thể để cho nỗ lực của ta uổng phí từ trước đến nay, vẫn là giải thích rõ ràng thì tốt hơn.
"Kỳ thật rất đơn giản, tuy rằng ta không biết Văn công tử vì sao muốn tự lập môn hộ, nhưng tài nguyên kinh thành không thể nghi ngờ là tốt nhất, rời kinh muốn phát triển cũng không đơn giản."
"Ân? Chỉ là như thế sao?"
Văn Hạo An có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai mắt Lận Ngưng Hà, nàng cũng không né tránh.
"Chỉ đơn giản như vậy, Văn công tử quá coi trọng ta rồi."
"Chẳng lẽ Tam tiểu thư đã quên những lời đã nói với ta vào buổi chiều hôm đó rồi sao?"
Câu nói nào?
Ký ức của Lận Ngưng Hà về buổi chiều hôm đó quả thật có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhớ ra một chút, chẳng qua nàng nói nhiều đạo lý lớn như vậy, Văn Hạo An chỉ đích danh câu nào nàng cũng không biết.
Rót canh gà cho người khác xong thì mình lại quên trước, có chút xấu hổ.
"Không bằng Văn công tử nhắc nhở một chút."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |