Bài poker 2
Hắn tiện tay mở ngăn kéo đầu giường, ném viên thủy tinh màu đỏ son vào đó, rồi đóng lại, khóa chặt.
Trong ngăn kéo tối om.
Hơn ba mươi viên thủy tinh màu đỏ son giống hệt nhau, lấp lánh yếu ớt.
...
Sáng sớm.
Trần Linh dậy sớm đánh răng rửa mặt.
Hôm nay không có "Người tốt bụng" nào trả tiền xe cho hắn, hắn chỉ có thể đi bộ đến phố Băng Tuyền, tính cả đi về mất hơn bốn tiếng, vì vậy hắn phải dậy sớm hơn và về muộn hơn những Chấp Pháp Giả dự bị khác.
Điều khiến hắn bất ngờ là, dường như Sở Mục Vân còn dậy sớm hơn hắn.
Trần Linh vừa bước vào phòng khách, liền thấy Sở Mục Vân mặc áo sơ mi và áo len dệt kim giản dị, ngồi nghiêng bên bàn, tay cầm một quyển sách y cổ, có vẻ như đang chăm chú nghiên cứu gì đó, thỉnh thoảng lại đẩy đẩy gọng kính.
Giống như lúc này hắn không ngồi trong một phòng khách cũ nát dột gió, mà đang ở trong một quán cà phê tao nhã nào đó ở thành Cực Quang.
Thấy Trần Linh dậy, hắn mỉm cười đặt sách xuống.
"Chào buổi sáng."
"Chào."
Trần Linh thuận miệng đáp một tiếng, rồi vội vàng ra ngoài, đến tiệm ăn sáng của chú Triệu ở đối diện ăn sáng.
Kể từ lần hắn "báo tin" cho chú Triệu trước đó, trong lòng hắn có chút áy náy nên mỗi sáng đều đến ủng hộ tiệm của họ, coi như là giúp chú Triệu kiếm thêm chút tiền... Còn Triệu Ất, hắn bị chú Triệu cấm túc một tuần, đến giờ vẫn chưa ra khỏi cửa.
Sau khi Trần Linh đi xa, Sở Mục Vân từ từ đặt sách xuống.
Hắn đứng dậy, đi thẳng đến phòng của Trần Linh, lòng bàn chân giẫm lên sàn nhà cũ kỹ nhưng không phát ra tiếng động nào... Giống như một con ma.
Sở Mục Vân đi đến bên giường Trần Linh, đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại,
Hắn đeo găng tay trắng, lấy một chiếc nhíp từ trong ngực ra, gắp những sợi tóc và mảnh vụn da nhỏ li ti vương trên gối, cho vào một chiếc lọ rỗng màu nâu.
Làm xong tất cả những việc này, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng, lòng bàn tay khẽ vung, một luồng gió nhẹ thổi qua sàn nhà, xóa sạch dấu chân hắn để lại.
Hắn không trở về phòng mình, mà đi thẳng ra khỏi nhà, đi qua mấy con phố, đến trước một cửa hàng tạp hóa cũ nát.
Leng keng——
Khi hắn đẩy cửa vào, tiếng chuông leng keng giòn giã vang lên.
"Muốn mua gì?" Một người phụ nữ ngồi sau quầy, ngáp dài một cách lười biếng, tùy tiện hỏi.
"Mua một tia hy vọng."
Nghe câu trả lời này, ánh mắt người phụ nữ lập tức đông cứng.
Sự lười biếng tùy tiện ban đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng và sắc bén, cô ta nhìn chằm chằm vào Sở Mục Vân trước mặt, chậm rãi mở miệng:
"Xuất trình chứng minh thư."
Sở Mục Vân nhấc nhẹ đầu ngón tay, một quân bài trắng xuất hiện trong lòng bàn tay như một trò ảo thuật, hắn úp xuống bàn.
Người phụ nữ lật mặt bài lên——
[7 Bích]
"Mật khẩu." Cô ta lại mở miệng.
Sở Mục Vân nhàn nhạt nói,
"Nền văn minh nhân loại..."
"Không bao giờ lụi tàn."
"[7 Bích], anh có yêu cầu gì không?"
"Tôi cần một căn phòng yên tĩnh."
"Lý do?"
"Phát hiện một người nghi là Dung Hợp Giả, tiến hành thí nghiệm đánh giá cấp độ tai ương."
"Dung Hợp Giả?" Người phụ nữ ngạc nhiên nhướng mày: "Có khả năng thu nạp người đó không?"
"Mục tiêu có thể loại trừ khả năng là thành viên Dung Hợp phái nhưng có xu hướng gia nhập Chấp Pháp Giả, có giá trị thu nạp hay không, phải xem kết quả đánh giá của tôi."
"Rõ."
Người phụ nữ lấy một chùm chìa khóa từ dưới tủ ra: "Phòng yên tĩnh ở tầng hầm thứ hai."
Sở Mục Vân nhận lấy chìa khóa, mở cửa hầm tối, thân hình loáng một cái rồi biến mất không thấy đâu.
Người phụ nữ bước ra khỏi quầy, đứng ở cửa quan sát xung quanh một cách kín đáo, sau đó lật tấm biển "Đang mở cửa" ở cửa ra vào, đóng cửa nghỉ bán.
Xoẹt——
Trong bóng tối, Sở Mục Vân thắp một ngọn đèn dầu, men theo cầu thang chật hẹp từng bước đi xuống.
Ánh đèn mờ dần chìm xuống, cuối cầu thang là một không gian rộng khoảng mười mét vuông, Sở Mục Vân cúi người đặt đèn dầu xuống chính giữa mặt đất, sau đó lấy ra một lọ nhỏ màu nâu, đổ hết đồ bên trong ra.
Sở Mục Vân tháo kính mắt, ánh sáng xanh lam từ đáy mắt tỏa ra, uy áp mạnh mẽ hóa thành cơn lốc, khuấy động trong không gian!
"Chẩn đoán... bắt đầu."
...
Phố Băng Tuyền.
Thân hình Trần Linh di chuyển trong đống đổ nát vỡ vụn, cẩn thận tìm kiếm.
Bây giờ hắn rất mừng vì mình được phân công đến nơi này và đảm nhiệm công việc tìm kiếm manh mối... Nếu Trần Yến từng để lại manh mối ở đây, hắn sẽ là người đầu tiên biết, cũng sẽ là người đầu tiên cắt đứt manh mối.
Nếu lá bùa bình an hôm qua không bị hắn nhặt được, mà rơi vào tay những Chấp Pháp Giả khác, hậu quả sẽ khôn lường.
Nhưng sự thật chứng minh, Trần Yến không để lại thứ gì khác.
Trần Linh mất cả buổi sáng, lật tung đống đổ nát trên phố Băng Tuyền, ngoài những mảnh thịt vụn và máu me ra thì không còn thứ gì khác, ngay cả dấu vết của "Lĩnh vực tai ương" mà Tiền Phàm nói cũng không thấy.
Đăng bởi | Tenyang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 22 |