Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hí tử

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

"Tiểu ni cô năm nay mười sáu,

Đang tuổi xuân thì, bị sư phụ cạo đầu.

Hàng ngày, thắp hương đổi nước ở trên điện Phật,

Thấy mấy đệ tử chơi đùa dưới chân núi.

Hắn nhìn trộm ta,

Ta nhìn trộm hắn.

Hắn với ta, ta với hắn,

Hai bên đều nhớ nhung..."

Nghe đoạn hát này, lông mày Trần Linh hơi nhướng lên.

Đoạn 《Tư phàm》 này là một đoạn tuồng kinh điển, ở kiếp trước vì bộ phim nổi tiếng 《Bá vương biệt Cơ》 mà được mọi người biết đến, Trần Linh cũng đã nghe không ít nhưng hắn không ngờ là, tuồng của thế giới này lại giống với kiếp trước.

Điều khiến Trần Linh kinh ngạc hơn là, giọng hát của Trần Yến lại hay đến vậy, công phu ca hát cũng vô cùng vững chắc, ngay cả những danh ca biểu diễn trong nhà hát ở kiếp trước so với cậu cũng kém hơn không ít.

Đáng lẽ mà nói, không có danh sư chỉ dạy, căn bản không thể đạt đến bước này mới đúng...

Trần Linh vừa nghĩ vừa bước vào nhà, chỉ thấy Sở Mục Vân vẫn ngồi ở phòng khách với tư thế như vậy, nghiêm túc cầm một quyển sách nghiên cứu.

"Không phải là cả ngày anh đều ngồi đây không nhúc nhích chứ?" Trần Linh không nhịn được hỏi.

"Ra ngoài rồi, sáng nay ra ngoài đi dạo, hít thở không khí."

Trần Linh gật đầu: "A Yến có làm phiền anh không?"

"Không."

"Vậy thì tốt." Trần Linh ngồi xuống bên bàn, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ, vừa nhìn Trần Yến đang tập nhướng mày trước gương, vừa tập mở giọng, vừa mở miệng nói với vẻ mặt phức tạp,

"A Yến từ nhỏ đã thích tuồng, đáng tiếc, khu ba quá nhỏ, không có ai có thể dạy nó... Nhà chúng ta cũng không thuê nổi giáo viên."

"Tuồng... Thời buổi này đúng là chẳng còn mấy ai hiểu." Sở Mục Vân liếc nhìn về phía phòng ngủ,

"Theo tôi biết, ở thành Cực Quang cũng chẳng có mấy người hiểu."

Tiếng hát của Trần Yến dần nhỏ lại, cậu dường như nghe thấy Trần Linh về, lập tức chạy ào ào ra phòng khách, phấn khích hỏi:

"Anh ơi, anh xem em hóa trang có đẹp không?"

Trần Yến chớp chớp mắt, phấn mắt màu hồng đào lan ra hai bên, thanh nhã dịu dàng, đôi mắt được kẻ viền mắt đen đậm hất lên, trông vô cùng có thần.

Trần Linh nhận ra đây là kiểu trang điểm của "Hí tử" nhưng có lẽ vì Trần Yến tự học nên so với kiếp trước vẫn có nhiều điểm khác biệt.

Nhưng dù vậy, đây vẫn là một khuôn mặt mỹ thiếu niên hoàn mỹ, tuyệt đối không thể chê vào đâu được.

"Đẹp lắm." Trần Linh chân thành trả lời: "Nhưng có vẻ như một số chi tiết hơi không đúng... Có thời gian, anh sẽ sửa lại cho em."

"Anh ơi, anh cũng biết trang điểm tuồng sao?"

"Biết một chút."

Ánh mắt Trần Yến nhìn hắn đầy ngưỡng mộ.

"Anh ơi, anh nói xem sau khi em về trường, em có thể biểu diễn trong buổi liên hoan cuối năm không?"

"Tất nhiên là được, cả khu ba chỉ có A Yến nhà mình biết hát tuồng, đến lúc đó em mặc trang phục tuồng, trang điểm thật đẹp, cất giọng hát lên, chắc chắn các bạn học sẽ vô cùng kinh ngạc." Trần Linh cười nhẹ.

"Cậu ấy còn phải đi học sao?" Sở Mục Vân ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy." Trần Linh gật đầu: "Em ấy mới học lớp mười... Nhưng mới nhập học được mấy ngày thì bị ốm, bây em cháu ấy đã khỏi bệnh, có lẽ có thể nhập học cùng lớp với học sinh mới vào năm sau."

"Anh ơi, vậy đến lúc đó em hát gì thì hay hơn?"

"Nếu chỉ có một mình em hát thì 《Tư phàm》 cũng khá hay..."

"Vậy em đi tập tiếp đây!"

Ánh mắt Trần Yến sáng lên, lập tức khoác chiếc áo choàng đỏ rộng mở, chạy ào ào về phòng ngủ, chuẩn bị tiếp tục tập luyện.

Nói cho cùng, Trần Yến chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, ở độ tuổi này chính là lúc khao khát bạn bè, khao khát được chú ý... Năm xưa khi Trần Linh đi học, hắn cũng đã vô số lần tưởng tượng mình cầm đàn guitar bước lên sân khấu, thể hiện tài năng trước vô số thầy cô và bạn bè.

Đáng tiếc... hắn chẳng biết gì cả.

Nhưng đối với Trần Yến, việc có thể kết hợp sở thích của mình với biểu diễn là một điều vô cùng phấn khích.

"Không cần vội." Trần Linh cười bất lực: "Dọn dẹp đi, lát nữa chuẩn bị ăn cơm."

Trần Yến thấy vậy, ngoan ngoãn đến giúp Trần Linh rửa rau, lúc này, cậu vô tình liếc thấy hai lỗ thủng lớn trên chiếc áo khoác bông, đôi mắt hơi co lại.

"Anh ơi, áo anh sao thế?" Giọng cậu đột nhiên nghiêm túc.

"Không sao, chỉ là bị xước thôi."

Sở Mục Vân đang đọc sách nghe vậy liền nhìn sang, đôi mắt sau tròng kính lập tức nheo lại...

"Cậu bị bắn rồi?"

Trần Yến đột ngột ngẩng đầu lên.

"Không, không bắn trúng tôi." Trần Linh cảm nhận được ánh mắt của Trần Yến, lập tức giải thích: "Bọn chúng bắn quá chậm, tôi đã né được... Tôi không bị thương."

Sở Mục Vân đánh giá hắn một lượt, khẽ gật đầu: "Thật sự không bị thương."

"Anh ơi, ai bắn anh?" Trần Yến lạnh lùng hỏi.

"Là..."

Trần Linh định nói phố Băng Tuyền nhưng nhìn thấy đôi mắt Trần Yến lóe lên sự lạnh lẽo thấu xương, hắn do dự một lúc rồi nói: "Chỉ là hai tên côn đồ... đã bị Chấp Pháp Giả bắt đi rồi."

Hắn biết Trần Yến là Dung Hợp Giả, cũng biết đêm hôm đó, Trần Yến đã giết sạch phố Băng Tuyền... Nếu hắn nói ra ba chữ phố Băng Tuyền, hắn lo rằng đêm nay Trần Yến sẽ lại đi giết sạch cả con phố đó.

Bạn đang đọc Ta Không Phải Hí Thần (Bản Dịch) của Tam Cửu Âm Vực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tenyang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.