Không có trộm
Ba ngày không ra chương, xin lỗi a!
-----oo0oo-----
Không biết ai hô một câu, một đám Tạp Dịch chen chúc hướng phía mấy người Lý Trường mà lao đến.
"Anh..." Nhưng vào lúc này, một âm thanh chói tai vang lên.
"Bàn là, quạt cháy, máy bơm, TIvi, tủ lạnh, nồi cơm,...không dùng nữa bán đê...”
Tiếng loa chói tai vang lên, khiến cho mọi người triệt để mộng bức.
"Ta đ**, cái hệ thống cũng quá là không đáng tin cậy đi à nha, đổi lấy cái loa mà lại đổi được cía đã qua sử dụng rồi! ”
Nhưng nhớ tới cái hệ thống này vốn là để thu đồ phế thải, hắn liền bình thường trở lại.
Lý Trường cầm lấy loa vỗ hai cái, cái loa liền bình thường.
"Lưu Nhị. Việc dùng Linh Thực có lẽ đều có ghi chép a, ta có trộm Linh Thực hay không thì ngươi Phải tra mới biết được. Chỉ với vài lời của ngươi, không có bất kỳ chứng cớ nào liền muốn đặt tội lên đầu ta, ngươi cho mình là Trương lão làm chủ Hình Đường ư? "
"Cắt! Tiểu tử, tra thì tra, lão tử cho ngươi tâm phục khẩu phục! "
Lưu Nhị khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Người đâu, đi điều tra số lượng Linh Thực cho ta! ”
Tuy là hắn biết rằng Lý Trường căn bản là không mua nổi Linh Thực, nhưng Lý Trường cũng không phải là Tạp Dịch bình thường, hắn là con trai của Thiên Nam Kiếm Thần. Muốn giết chết được hắn, nhất định phải là một điều gì đó có lỗi với cả Tông môn. ”
"Tiểu Trường ca, hiện tại chúng ta làm sao đây? " Tam Tử cau mày, vẻ mặt lo lắng.
"Mọi người nghe này, bằng vào lực lượng chúng ta bây giờ, xuất kỳ bất ý không khó để có một tia hy vọng! "
Lý Mộc cắn răng, trầm ngâm nói: "Lát nữa để ý ta dùng tay ra hiệu, chúng ta liều chết cũng phải đem Tiểu Trường ca cứu ra! "
"Đúng! Chạy! Chỉ cần có thể chạy ra thì vẫn có hy vọng! "
A Tứ nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đau khổ nhưng trong lòng lại mạnh mẽ: "Lát nữa ta cùng Mộc Đầu ca cản phía sau, các ngươi có thể chạy được bao xa thì chạy! ”
"Haha! Muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy! "
Lưu Nhị ngước cổ, cười lành, nói: "Lý Trường, ngươi đừng đã cho rằng ta không biết ngươi tính toán điều gì. Muốn kéo dài thời gian rồi sau đó chạy đi, đừng có mơ nữa! "
Hắn liếc mắt ra ý một cái, mười mấy tên Tạp Dịch đệ tử trực tiếp chặn hết đường xuống núi.
"Đã xong, lần này chết chắc rồi! " Mấy người Lý Mộc như bị sét đánh.
"Chạy? Tại sao phải chạy a? Ta cũng không có trộm Linh Thực! " Lý Trường im lặng giang tay.
"Cắt. Ta xem ngươi còn có diễn trò đến bao giờ. ”
Lưu Nhị khinh thường hừ lạnh một tiếng, biểu cảm của mấy người Lý Mộc cẳng khiến hắn tin tưởng suy nghĩ của mình.
Rất nhanh, vài tên Tạp Dịch phụ trách quản lý sổ sách vội vã chạy tới.
"Lý Trường, ngươi nhất định phải chết! "
Lưu Nhị lạnh lùng cười cười, ngước cổ quát: "Sổ sách đã điều tra xong chưa? "
"Nhị gia, tất cả đều đã rõ! "
"Tốt! Nói cho mọi người, khu đồ ăn đã mất đi bao nhiêu Linh Thực? "
Lưu Nhị âm sâm nhìn chằm chằm vào con mắt Lý Trường.
"Không có mất! "
"Hahahaha! Lý Trường, ngươi đã nghe rõ chưa? Khu đồ ăn không có bị mất Linh Thực...Khoan! Chờ một chút, ngươi nói cái gì? "
Tiếng cười của Lưu Nhị im bặt mà dừng, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm.
"Nhị gia! Chúng ta đã tra rõ, khu đồ ăn không có mất một chút Linh Thực NÀO CẢ. Đây là sổ ghi chép, người xem! " Tên Tạp Dịch vẻ mặt cung kính đá sổ sách ra.
"'Xoạt xoạt! Xoạt xoạt! " Lưu Nhị lật qua lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Điều này không có khả năng! Tại sao có thể như vậy? Nếu như không phải trộm, hắn kiếm đâu ra tiền mua nhiều Linh Thực như vậy? "
"Cái gì? Vậy là không phải trộm! Làm ta sợ muốn chết! "
"Đưa ta Linh Cốc màn thầu, ta còn một miếng cũng chưa có ăn liền bị hù ném đi! "
"Đừng cướp, đây là do ta ta ném đi, ai cũng đừng tranh a...! "
"Phì! Rõ ràng là ta ném, mặt trên còn có nước bọt của ta đấy! "
Một đám Tạp Dịch lập tức ầm ĩ như trước.
"Thực xin lỗi! Tiểu Trường ca, ta hiểu lầm ngươi rồi! " Lý Mộc áy náy.
"Không có gì! "
Lý Trường cười nhạt một tiếng, híp mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Nhị: "Có một vài con chó rất thích đi cắn người a! Là chó, dĩ nhiên sẽ phải sủa mọi người nghe vài cái mới phải, thật là trò cười! ”
"Hahahaha! Chó này a, sủa thực to! "
Tam Tử mấy người cười ha hả.
"Chết tiệt, các ngươi chờ đó cho ta! "
Trán Lưu Nhị nổi gân xanh, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
"Chúng ta đi! " Hắn vung ống tay áo lên, quay người muốn rời đi.
"Chậm đã! Lưu quản sự cứ như vậy mà rời đi sao?
Lý Trường trầm ngâm một tiếng, ngữ khí lạnh nhạt.
"Lý Trường, ngươi còn muốn gì? " Lưu Nhị trừng mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Cũng không có gì, ta nghe nói trong hàng Tạp Dịch đệ tử, hết thảy quyền lợi và địa vị đều là dựa vào nắm đấm mà có được a! "
"Ngươi...có ý tứ gì? "
Đồng tử Lưu Nhị co rụt lại, không hiểu sao hắn có linh cảm xấu.
"Ý của ta là...quả đấm của ta hiện tại lớn hơn ngươi! "
Lý Trường nói một tiếng, hai mắt lộ ra quang mang.
"Ngươi...ngươi vậy mà muốn vị trí của ta? Hahahaha, thật sự là không biết trời cao đất rộng! "
Lưu Nhị giận quá mà cười, trong mắt lộ vẻ châm chọc: "Lý Trường. Lão tử tha cho ngươi một cái mạng, ta khuyên ngươi không nên tự đạp lên mặt mình. ”
"Ngươi cho rằng ta đang nói đùa? "
Lý Trường cười nhạt một tiếng, chỉ vào Lưu Nhị, đưa miệng nói lớn vào loa: "Ai có thể đánh hắn một quyền, liền thưởng một cái Linh Cốc màn thầu! "
"Phần phật! " Lý Trường nhấc cái chậu lớn bên cạnh lên, đầy một chậu Linh Cốc màn thầu, đám Tạp Dịch nhìn thấy hai mắt liền tỏa ánh sáng.
"Ta đ**, nhiều như vậy......"
"Đánh một quyền có thể lấy một cái, đây là muốn phát tài a...! "
Lập tức, một đám Tạp Dịch giống như thú hoang thời kì động dục, nhìn về phía Lưu Nhị, ánh mắt như là nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc.
Đăng bởi | LynX1810 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 23 |