Âm mưu
"Lên a..., đánh chết hắn! "
"Ai cũng đừng mong đoạt được, tất cả Linh Thực đều là của ta! "
Dưới sự kích thích của Linh Thực, một đám Tạp Dịch hai mắt phiếm hồng, điên cuồng hướng phía Lưu Nhị đánh tới.
"Phanh! " Đưa tay đánh bay một tên Tạp Dịch, sau đó Lưu Nhị cảm thấy sống lưng mát lạnh, hắn không cần suy nghĩ liền hướng người về phía trước.
"Ong ong..." Trong nháy mắt, hơn mười cây gậy gỗ nện xuống cái chỗ mà hắn vừa mới đứng.
"Chết tiệt! "
Lưu Nhị hít vào một ngụm hơi lạnh, sắc mặt xanh lét.
Mặc cho hắn có tu vi Ngưng Huyết tam trọng, hắn cũng không đánh lại được cái chiến thuật biển người này a!
"Bốp! " Hắn còn chưa ổn định thân hình, đột nhiên cảm thấy cái ót tê rần, một dòng máu tươi chảy xuống.
"Ngươi...ngươi vậy mà phản bội ta? "
Lưu Nhị ôm đầu, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn tên tiểu đệ tâm phúc sau lưng mình.
"Nhị gia, thật xin lỗi a, ta muốn ăn Linh Thực! "
"Tốt, thưởng ngươi hai cái Linh Cốc màn thầu! "
Lý Trường nhếch miệng cười cười, cầm lên hai cái màn thầu ném cho tên tiểu đệ.
"Linh Thực...thật sự là Linh Thực! Hahahaha, ta được ăn Linh Thực! "
Tiểu đệ cắn một cái, kích động rống lên, chảy cả nước mắt.
"Ừng ực! " Vài tên tiểu đệ bên cạnh nuốt nước miếng, nhìn về phía Lưu Nhị, ánh mắt nóng bỏng đến cực điểm.
"Nhị gia, phiền ngài chịu ủy khuất một chút đi a! Phù sa không chảy ruộng ngoài, chúng ta cũng muốn ăn Linh Thực a...! "
Mấy cái tiểu đệ tâm phúc trực tiếp lao về phía hắn.
"Khốn kiếp! Mấy tên ăn cây táo, rào cây sung các ngươi...! ”
"Phanh! Bốp...! ” Nếu không phải Lưu Nhị có tu vi Ngưng Huyết tam trọng, gân cốt cường hãn, chỉ sợ bây giờ hắn đã trực tiếp đánh rắm rồi.
"Không được! Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy ta sẽ chết a...! "
Nhìn một mảnh đông nghịt toàn là những tên Tạp Dịch đang ở trạng thía điên cuồng, Lưu Nhị rốt cục cũng thấy sợ hãi.
"Linh Thực, ta cũng có Linh Thực! Trong các ngươi, ai chiến đấu cho ta, ta liền thưởng cho hắn! "
Lưu Nhị gầm nhẹ một tiếng, móc ra mấy cái Linh Cốc màn thầu đen sì.
"Hộc! Hộc! " Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt kinh hoảng, quát: "Ta là quản sự khu đồ ăn, những năm này ta lấy được rất nhiều Linh Thực, chỉ cần các ngươi cùng phe với ta, ta bảo đám các ngươi ăn đến kiếp sau cũng không hết Linh Thực! "
Nghe được lời Lưu Nhị nói, một đám Tạp Dịch lập tức ngừng động tác lại.
"Đây là Tử Quang Bồ Đào, ta cũng chưa từng ăn a. Chỉ cần các ngươi thay ta diệt tiểu tử kia, chúng đều là của các ngươi! "
"Ừng ực, ừng ực! " Nhìn mấy quả bồ đào lấp lóe ánh sáng, không ít tên Tạp Dịch nuốt nước miếng xuống.
Lưu Nhị vẻ mặt mỉa mai cười như điên: "Lý Trường, là ngươi bức ta a! Hôm nay ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Hahahaha! "
"Ơ? So Linh Thực với ta, tốt lắm! "
Lý Trường vỗ vỗ bụi, quay người đi vào trong.
Không mất bao lâu, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, hắn thở hổn hển lôi một cái chậu lớn đi ra.
"Đây là...đây là Uẩn Linh Thang? Ông trời của ta ơi! Một chậu thật lớn! "
"Ta đ**! Một chậu như vậy có thể chứa được bao nhiêu Linh Thực? "
Nguyên đám Tạp Dịch sợ ngây người, Lưu Nhị đồng dạng cũng há hốc mồm, một câu cũng nói không được.
Tử Quang Bồ Đào trong tay hắn xoạch một tiếng rơi trên mặt đất, bộ dáng hoài nghi nhân sinh.
"Điều này không có khả năng a! Ai nói cho ta biết tên hỗn đản này lấy đâu ra nhiều Linh Thực như này a...? "
"Đứng đó làm gì, mau ra giúp ta a...! " Lý Trường vịn eo, thở hổn hển.
Lúc này mấy người Lý Mộc mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại, tranh thủ thời gian tiến lên giúp Lý Trường kéo Uẩn Linh Thang ra ngoài.
"Hô! " Một hồi gió nhẹ thổi qua, cái mùi thơm liền theo cơn gió bay đi, khiến cho bụng mọi người xì xào gọi bậy.
"Ai có thể diệt Lưu Nhị, nguyên một chậu Uẩn Linh Thang này đều là hắn ! "
Nghe được lời Lý Trường nói, một đám Tạp Dịch đều triệt để muốn điên rồi.
"Nguyên một cái chậu lớn, một tháng cũng không uống hết được a! "
Ánh mắt mọi người lại hướng về phía Lưu Nhị, đỏ như ánh mắt của người sói đêm trăng tròn.
"Uẩn Linh Thang của ta, ta đến đây! "
"Của ta, đều là của ta..."
"Không..." Nhìn đám người đang điên cuồng kia, Lưu Nhị sợ phát khóc.
...
Dưới ánh trăng, một người thiếu niên đứng ở trước vách núi Lăng Phong.
"Soạt..." Tiếng cỏ xột xoạt vang lên, một người nam nhân mang mặt nạ chậm rãi đi tới.
"Phế vật! Lão tử bảo ngươi đối phó Lý Trường, ngươi lại làm cái gì không biết! "
Triệu Khánh Long vẻ mặt tức giận, quát: "Lý Trường làm Tạp Dịch mà không có một chút đau khổ nào, bây giờ lại còn trở thành quản sự khu đồ ăn, cả ngày đều sống đều sống rất tiêu sái, cái này là chuyện ngươi làm giúp ta? "
"Haha, Triệu công tử, chớ vội! "
Gỡ xuống chiếc mặt nạ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt đang tươi cười.
Nếu mà Lý Trường ở chỗ này, chỉ sợ hắn liếc mắt liền có thể nhận ra, người trước mắt này chính là Triệu thúc thúc của hắn.
"Triệu Phương, chớ quên, cái chết của Tống Thanh Vân chính là do ngươi tự mình hạ thủ, nếu mà Lý Trường ngươi là cừu nhân giết cha, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! "
Khóe mắt Triệu Khánh Long hiện lên một vòng âm lãnh: "Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc! "
"Ta chỉ là một tiểu nhân vật, chẳng qua là con chó của ngài cùng Nhị trưởng lão mà thôi. Nếu không có tính toán của các ngươi, đường đường là Thiên Nam Kiếm Thần sao có thể vẫn lạc đơn giản như vậy được! "
Triệu Phương híp mắt, trên mặt vẫn là bộ dáng tươi cười như trước.
"Hừ, ít nói những thứ vô dụng này! Chừng nào thì ngươi giết Lý Trường, bản thiếu gia không muốn chứng kiến hắn còn sống dù chỉ môt khắc! "
Triệu Khánh Long lạnh mặt, trầm ngâm một tiếng.
"Ha ha, Triệu công tử, ngài biết báo thù như nào mới là thoải mái không? ”
Triệu Phương híp mắt, bộ dáng tươi cười trở nên băng hàn.
"Ừ? " Triệu Khánh Long chau mày.
"Cho hy vọng sau đó là tuyệt vọng! "
Triệu Phương nắm chặt nắm đấm, cắn răng, gầm nhẹ: "Chỉ chết thôi thì không đủ, tên khốn Tống Thanh Vân kia làm hại ta cả đời không cách nào khai mạch. Ta không chỉ muốn mạng của hắn, còn muốn để cho con của hắn thống khổ, ta muốn cho hắn trải qua tuyệt vọng thống khổ nhất trên thế giới này, dưới sự khuất nhục cùng tức mà giận tử vong, như vậy mới có thể khiến cho ta thoải mái, hahahaha! "
"Tên điên, ngươi chính là người điên! "
Nghe cái điệu cười chói tai kia, Triệu Khánh Long sởn hết cả gai ốc.
"Ta mặc kệ ngươi muốn chơi như thế nào, mau chóng giết chết Lý Trường đi. Nếu có cái gì ngoài ý muốn, bản thiếu gia sẽ không tha cho ngươi, hừ! "
Triệu Khánh Long hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
...
Trời vừa tờ mờ sáng, một người thiếu niên mặc áo bào xám, cầm Long Thương trong tay múa, vô cùng uy vũ.
Nắng sớm chiếu rọi trên mặt hắn, làm cho cái khuôn mặt lạnh lùng kia phủ thêm một vầng sáng.
"Xoạch, xoạch..." Từng giọt một mồ hôi óng ánh cùng sáng long lanh, theo từng cơ thịt chậm rãi rơi xuống.
Thiếu niên gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên giương đôi mắt.
Trường thương như sấm, một đạo long ảnh lập loè.
"Phanh" Một tiếng, cát đá bay tứ tung.
Gió mát thổi lất phất mái tóc dài, nắm Long Thương trong tay, hai mắt rực rỡ như tinh thần.
"Khá lắm! " Lý Trường cười vỗ vỗ bàn tay, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thập Niệm, hắn luôn luôn có loại ảo giác, tựa hồ hắn mới nhân vật chính.
"Thiếu gia, ngài đã tới! "
Thập Niệm thu hồi trường thương, nhẹ gật đầu với Lý Trường.
"Chậc chậc, mới có vài ngày ngươi đã đột phá Ngưng Huyết thất trọng, loại thiên phú này thật khiến người ta hâm mộ a...! "
"May mắn mà có Ngưng Huyết đan của thiếu gia! " Thập Niệm cười cười.
Lý Trường lắc đầu, Ngưng Huyết đan đối với Ngưng Huyết sơ kì có lẽ còn có điều ích lợi, nhưng muốn đột phá Ngưng Huyết hậu kì, gặm nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ đơn giản là vì hắn có thiên phú yêu nghiệt. (Yêu Nghiệt- Thảo Môi Tương)
"Thiếu gia, không biết người tới tìm ta có chuyện gì? " Thập Niệm tò mò nhìn Lý Trường.
"Nhớ ngươi! "
Thập Niệm: "..."
"Được rồi, không nói giỡn nữa! "
Lý Trường thu hồi vẻ cười cợt, trịnh trọng nói ra: "Ta muốn đi Đại Hoang Sơn! "
Đăng bởi | LynX1810 |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 33 |