Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trị thương

Tiểu thuyết gốc · 2099 chữ

** chương này 18+, chủ yếu liên quan đến cảm xúc nhân vật về sau, có thể skip qua nếu không thích.

Đặt Lam Đông Doanh nằm trên tảng đá, Lý Trường Ca lập tức bố trí trận pháp đem động phủ hoàn toàn giấu đi.

Quay người lại, hắn thấy toàn thân của Lam Đông Doanh đã nhuốm màu đỏ của máu pha lẫn một chút màu nâu đen của đất đá.

Lý Trường Ca cho nàng uống một viên linh đan để cầm máu, sau đó mới tháo nhuyễn giáp trên người nàng xuống để trị thương, nhưng nếu hắn muốn bôi thuốc trị thương, hắn phải giúp nàng làm sạch thân thể trước, bởi vì cơ thể của nàng lúc này chỗ nào cũng lấm lem bùn đất.

Trong lúc hắn gỡ ra nhuyễn giáp, một mảnh nhuyễn giáp sắc nhọn vô tình cọ xát lên vết thương của nàng làm nàng khẽ cong người lên vì đau nhói.

- Ưm ...

Lam Đông Doanh khẽ rên rỉ không thành tiếng, nàng cảm nhận được có người đang tháo nhuyễn giáp của nàng xuống nhưng lại không thể mở mắt ra, chỉ có thể phó mặc cho số phận an bài.

Nàng lúc này đã không còn tỉnh táo, cũng không rõ kẻ đang tháo nhuyễn giáp trên người nàng xuống là người đã cứu nàng lúc nãy hay là tên tu sĩ tà đạo kia.

Lý Trường Ca sau khi tháo nhuyễn giáp của nàng xuống liền cẩn thận lấy nước sạch rửa qua thân thể của nàng, bàn tay của hắn nhẹ nhàng chà xát trên cơ thể mềm mại và trắng hồng của nàng để gạt đi bụi đất dính trên đó.

Nương theo dòng nước chảy từ bình ngọc trên không trung, tay hắn khẽ vuốt qua gò bồng đảo của nàng đôi ba lần mới có thể gạt sạch bụi đất bám trên đó, nhất là bầu ngực tròn trĩnh bên phải của nàng, lúc lòng bàn tay chạm qua chạm lại hai quả sơ ri của nàng hắn cảm nhận được cơ thể nàng khẽ run lên nhè nhẹ, hai quả sơ ri đỏ mọng ấy theo phản xạ tự nhiên mà căng cứng không thôi.

Lý Trường Ca thoáng nhìn lại bầu ngực nàng, tuy gò bồng đảo của nàng không lớn nhưng chí ít cũng to bằng bánh màn thầu, cảm giác rất vừa tay.

Tay hắn vuốt dọc theo cơ thể nàng từ vùng ngực đi xuống thắt lưng rồi đi đến vùng bình nguyên mật huyệt ẩm ướt bên dưới, chỗ này của nàng vô cùng bẩn, có lẽ do lúc nãy váy của nàng bị rách rồi rơi hẳn ra ngoài trong lúc lăn xuống chân đồi cho nên bùn đất bám nhiều hơn ở bên trên rất nhiều.

Hắn đành phải dùng tay giúp nàng rửa qua một lần, bàn tay của hắn nhẹ nhàng gạt qua gạt lại đám bùn đất cứng đầu bám trên bờ mu tam giác kia của nàng và hai bên bẹn, sau đó mới rửa xuống hai chân ở bên dưới.

Không thể không nói, vùng mu tam giác này của nàng vô cùng đầy đặn, cảm giác rất mềm mại và múp míp.

Nhưng cũng may cho Lam Đông Doanh là hắn đã sớm quen với mấy thứ này cho nên vẫn có thể giữ vững được lí trí tỉnh táo trước sắc đẹp và cơ thể tuyệt mỹ này của nàng.

Lam Đông Doanh lúc tỉnh lúc mê, loáng thoáng cảm nhận được hành động của hắn, trong lòng hổ thẹn vì thất tiết không thôi.

Toàn bộ cơ thể của nàng lúc này đoán chừng đang lõa lồ trước mặt đối phương, không những vậy, hắn ta còn đem cơ thể nàng đụng chạm qua một lượt, từ bầu ngực đẫy đà của nàng cho đến cấm khu múp míp kia đều đã sờ qua, hơn nữa còn là trực tiếp sờ, làm nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng bây giờ nàng không thể làm gì cả.

Lý Trường Ca dùng khăn lụa lau khô thân thể nàng, sau đó dùng thuốc bôi ngoài da bắt đầu bôi lên mấy chỗ bị thương đang rướm máu của nàng.

Bôi xong phần lưng, hắn liền xoay người nàng lại, lấy thuốc bôi lên ngực phải, tay hắn như thể xoa nắn mát-xa bầu ngực của nàng vậy, nhưng kỳ thực là hắn chỉ đang bôi thuốc mà thôi, thuốc mà hắn dùng để trị thương cho nàng có tính ấm nóng, vô tình làm cơ thể nàng có chút phản ứng nhục dục.

Vùng bụng sát trên cấm khu của nàng và hai bên bẹn bị xây xát vô cùng nhiều, làm Lý Trường Ca tốn không ít thuốc mới có thể bôi hết từng đấy chỗ bị thương.

Đột nhiên hắn thấy trên bờ mu múp míp kia của nàng có một điểm đỏ, hắn lầm tưởng là nàng bị thương liền lấy thuốc bôi lên, bôi đi bôi lại mấy lần, điểm đỏ vẫn không biến mất, hắn mới phát hiện đó là nốt ruồi son của nàng.

Liễu Mi liếc hắn một cái thầm nghĩ, không phải là hắn ta đang cố ý đấy chứ?

Cũng bởi vì động tác này của Lý Trường Ca, giữa hai khe suối của nàng chảy ra một ít dâm thủy.

Lý Trường Ca khịt mũi, cũng may định lực của hắn lớn, tuyệt sắc vưu vật như nàng nằm yên khỏa thân bất động như vậy quả thực làm cho đấng nam nhi như hắn khí huyết cương dương!

Liễu Mi nhìn động tác của hắn mà hừ lạnh.

"Đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, lại tiện nghi cho tiểu tử hắn!"

Bôi xong thuốc cho nàng, Lý Trường Ca liền để nàng nằm yên ở đó, bản thân tiếp tục đả tọa nhập thiền, tiến vào Thiên Cung Mộng Cảnh diễn hóa công pháp.

Bốn canh giờ sau, tuy trời đã sáng nhưng vì cơn mưa lất phất ở bên ngoài mà trời vẫn một màu u ám.

Lam Đông Doanh cựa mình, cơ thể không còn cảm giác đau rát từ mấy chỗ bị thương nữa, chỉ còn lại một chút ê ẩm khắp người.

Nàng cố gắng mở đôi mi nặng trĩu ra nhìn xung quanh cố gắng xem xét tình hình hiện tại của bản thân.

Những tia sáng đầu tiên làm nàng cảm thấy có chút chói mắt, đôi mi của nàng phải chớp mở mấy lần mới có thể mở hẳn ra.

Nàng muốn gượng dậy nhưng không thể, vì gắng sức nàng ho khan mấy tiếng.

Lam Đông Doanh cố xoay đầu nhìn xung quanh, thân ảnh một nam tử dần hiện lên trong ánh mắt nàng, cẩn thận nhìn một lúc, nàng nhận ra người cứu nàng vậy mà lại là Tam Điện Hạ.

Tay nàng khẽ sờ lên ngực và phần hạ thân bên dưới, lúc này nàng mới nhận thức được nàng vẫn đang không một mảnh vải che thân.

Lam Đông Doanh cảm thấy vô cùng xấu hổ, mắt nàng đỏ hoe, mi nàng ươn ướt nước như muốn khóc khi nghĩ đến cảnh tượng hắn sờ nắn bầu ngực của nàng, lấy tay xoa xoa vùng mu âm đạo múp míp kia của nàng, càng nghĩ mặt nàng càng đỏ lên, nóng ran.

Cảm nhận được chuyển động của Lam Đông Doanh, Lý Trường Ca từ Thiên Cung Mộng Cảnh tỉnh lại, hắn nhìn nàng, khẽ hỏi.

- Lam cô nương, cô nương đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?

Lam Đông Doanh một tay che đi hai quả sơ ri đỏ mọng, một tay che đi vưu vật ở giữa hai chân, giọng thẹn thùng e dè đáp lời.

- Điện hạ, tiểu nữ ... tiểu nữ ...

Nước mắt nàng cứ ứa ra làm giọng nàng bị nghẹn lại không cách nào đáp lại lời của hắn.

Nàng bối rối đến nỗi quên cả kiểm tra hạ thân và thủ cung sa xem liệu mình đã thất trinh hay chưa.

Lý Trường Ca thấy nàng khóc liền không có gặng hỏi nữa, trực tiếp nhìn qua chỗ nàng, xem xét thân thể nàng trên dưới một lượt, kiểm tra mức độ hồi phục của thương thế.

Đây cũng là lý do mà hắn không mặc y phục vào cho nàng, chính là để có thể dễ dàng kiểm tra tiến độ chữa thương.

Hắn không thể nào mỗi lần kiểm tra mỗi lần cởi rồi lại mặc vào cho nàng như vậy rất bất tiện, hơn nữa sẽ phải đụng chạm cơ thể của nàng nhiều lần.

Lam Đông Doanh lúc này cũng đã nhận thức được điều đó, nàng cũng không trách hắn vì chuyện không mặc y phục cho nàng, chỉ là nàng cảm thấy xấu hổ khi bị thất tiết, khi mà toàn bộ thân thể nàng đã phơi bày trần trụi trước mặt hắn.

Khóc một lúc, Lam Đông Doanh mới có thể bình tĩnh lại, cơ thể nàng rã rời, nàng liền thiếp đi.

Lúc ấy, Lý Trường Ca mới tiến lại chỗ của nàng, hắn dùng hai chỉ thủ bắt mạch cho nàng, một dòng chân khí ấm áp truyền vào kinh mạch của nàng tuần hoàn một vòng chu thiên.

Khi tối nàng vận chuyển linh lực quá mức dẫn đến kinh mạch bị tổn thương nhẹ, tạm thời không thể tự mình vận khí.

Đến bây giờ, dưới tác dụng của linh đan cũng chỉ mới hồi phục được khoảng một hai thành, nhưng cũng đã qua cơn nguy hiểm.

- Ta sẽ bôi thuốc lần hai!

Hắn giọng không không nhỏ thông báo cho nàng một câu.

Lam Đông Doanh nghe thấy lời nói của hắn, nhưng nàng vẫn giả bộ thiếp đi, tránh để cả hai rơi vào ngượng ngùng.

Quan trọng là nàng không biết phải đối mặt với hắn ra sao.

Lý Trường Ca lấy ra thuốc chữa ngoại thương, lần nữa bôi lên cơ thể nàng.

Lam Đông Doanh lúc này hoàn toàn cảm nhận được những ngón tay của Lý Trường Ca đang chậm rãi di động trên lưng nàng.

Điều mà nàng lo lắng nhất cũng đã tới, tay hắn bắt đầu xoa lên ngực phải của nàng, ngón tay của hắn xoa đều trên nhũ phong đang vểnh lên kia làm nàng có cảm giác khoan khoái kỳ lạ khó tả xen lẫn với sự thẹn thùng của tiểu cô nương mới lớn, một cỗ dục hỏa nhè nhẹ chạy khắp sống lưng nàng, quả sơ ri đỏ mọng kia căng cứng theo phản xạ tự nhiên của cơ thể.

Bàn tay nàng vô thức nắm chặt, tố cáo nàng vẫn còn đang tỉnh với hắn, nhưng Lý Trường Ca giả bộ không thấy tiếp tục bôi thuốc như cũ.

Đột nhiên Lam Đông Doanh lo lắng, nàng sợ nàng không chịu được sự nhạy cảm ở vùng bên dưới, lúc ấy lỡ như nàng có phản ứng kỳ lạ, chắc nàng xấu hổ đến chết mất.

Lý Trường Ca cẩn thận bôi thuốc lên vùng hạ thân dưới bụng nàng, thuốc bôi nóng ấm cộng thêm bàn tay đang xoa đều thuốc kia làm cho nàng cảm thấy bị kích thích không thôi.

Hơi thở Lam Đông Doanh có chút gấp gáp, nàng không ngừng cầu mong hắn có thể bôi thuốc nhanh nhanh, nếu còn kéo dài như vậy, nàng sẽ rên thành tiếng mất.

Nàng cố giữ cho cơ thể bình thường, hai tay siết chặt, hàm răng cắn chặt để không thốt thành tiếng, nhưng hai đầu ti căng cứng kia của nàng đã tố cáo nàng với Lý Trường Ca.

Hắn thừa biết đây là phản ứng bình thường của tiểu cô nương mới lớn lần đầu bị nam nhân sờ loạn.

Đến khi hắn bôi thuốc đến hai bên đùi của nàng, cơ thể nàng đã không còn chịu được nữa, từ giữa khe hở huyền bí, một ít dâm thủy âm thầm chảy ra.

Chỉ còn một chút nữa thôi, thì nàng sẽ rên thành tiếng, đúng lúc ấy thì hắn cũng xong.

Nàng quên mất bản thân đang giả vờ thiếp đi, thở ra một hơi gấp gáp, bộ ngực nàng phập phồng không thôi, khuôn mặt nàng ửng đỏ nóng ran, hai tai đỏ tía.

Lý Trường Ca khẽ mỉm cười vì hành động này của nàng, đột nhiên hắn thấy nàng cũng có một chút yêu kiều, dễ thương.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 200

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.