……
Lúc ăn sáng, cha Cố mẹ Cố đều chúc Cố Quân Thiên sinh nhật vui vẻ, cha Cố còn nói: “Tối nay, chúng ta sẽ xuống bếp làm vài món ăn, chúc mừng sinh nhật cho con.”
Khi trước ở bên ngoài bọn họ chẳng bao giờ mừng sinh nhật, cũng không để bụng sinh nhật bản thân, nhưng bọn họ bỏ lỡ Cố Quân Thiên rất nhiều năm, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội mừng sinh nhật cho Cố Quân Thiên, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.
Từ mấy hôm trước, bọn họ đã bắt đầu thương lượng thực đơn với Chu Thanh Hạo, tính toán mỗi người làm hai món ăn, cùng nhau chúc mừng Cố Quân Thiên.
“Trách không được mấy hôm trước mọi người hỏi con tối nay có rảnh không.” Cố Quân Thiên nói.
Đương nhiên tối nay hắn rảnh rồi, hắn cố ý dành riêng thời gian, tính toán giúp Chu Thanh Hạo huấn luyện lực lượng.
“Chúng ta cũng không làm lớn, chỉ có người một nhà chúc mừng với nhau thôi.” Mẹ Cố cười nói.
“Vâng.” Cố Quân Thiên nói.
Chu Thanh Hạo nghe vậy nhịn không được cười trộm.
Người một nhà!
Y cũng được mẹ Cố tính là “người một nhà” cùng với mọi người!
Cũng chỉ có ông cụ Cố nhìn xung quanh, cảm thấy đặc biệt xa lạ, Tiểu Bảo của ông đâu?
Lúc này Chu Thanh Hạo cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho ông cụ Cố, ông cụ Cố nhìn y một cái, cũng cười nói: “Tiểu Bảo, con cũng ăn đi.”
Người nhà họ Cố vô cùng vui vẻ, Trình Minh Nghiên bên kia, thì lại hai mắt đỏ bừng, ném khăn quàng cổ mà gã đã tốn rất nhiều thời gian đan cho Cố Quân Thiên vào thùng rác.
Mỗi năm gã đều sẽ tặng quà cho Cố Quân Thiên, còn đều là những món quà có thể biểu đạt tâm ý của gã, do gã tự tay làm ra.
Trước kia gã đều tặng mô hình lắp ráp, nhưng lần này, bởi vì trở thành vị hôn phu của Cố Quân Thiên, gã muốn tặng thứ gì đó càng có ý nghĩa hơn.
Gã đã học rất lâu, thử đan khăn quàng cổ cho Cố Quân Thiên.
Chiếc khăn quàng cổ này, gã đã đan thật lâu thật lâu mới đan xong, nhưng giờ này không thể dùng được.
Trình Minh Nghiên buồn bã một lúc lâu, mới ổn định được cảm xúc, đi hẹn hò với Sở Trạm.
Sở Trạm là đối tượng xem mắt mà cha Trình tìm cho gã.
Nhà họ Sở còn có tiền hơn cả nhà họ Cố, nhà họ Cố là do ông cụ Cố dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng nhà họ Sở đã tồn tại mấy trăm năm.
Thời kỳ dân quốc, tiệm vàng nổi tiếng nhất thành phố này, chính là tiệm vàng của nhà họ Sở.
Sau đó cả nhà bọn họ dọn đến Hồng Kông, tiếp tục kinh doanh trang sức, đã tích lũy được vô số tài chính, cũng trở thành một gia tộc lớn cành lá tươi tốt.
Sở Trạm là cháu trai trưởng dòng chính của nhà họ Sở, rất được coi trọng, tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu quản lý công ty, một chút cũng không hề thua kém Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên không thích gã thì sao chứ? Còn có người khác thích gã!
Trình Minh Nghiên đi gặp Sở Trạm, sau đó không thể tránh né mà lộ ra khuôn mặt u sầu trước mặt Sở Trạm.
Sở Trạm tỏ vẻ quan tâm dò hỏi nguyên nhân, Trình Minh Nghiên bèn kể lại mọi chuyện của gã và Cố Quân Thiên, tất nhiên là kể từ góc nhìn của gã, Cố Quân Thiên ở trong miệng gã, chính là người đàn ông phụ lòng.
“Em đừng khó chịu vì Cố Quân Thiên, cậu ta không đáng.” Sở Trạm an ủi Trình Minh Nghiên.
Có người an ủi, Trình Minh Nghiên càng thương tâm hơn, hai mắt đẫm lệ.
Sở Trạm vươn tay giúp gã lau nước mắt: “Minh Nghiên, anh giúp em xả giận, tìm chút phiền toái cho cậu ta nhé?”
Sở Trạm nói như vậy, là bởi vì anh ta rất thích Trình Minh Nghiên, cũng là vì anh ta chán ghét Cố Quân Thiên.
Nhà họ Sở là một gia tộc lớn, con trai con gái của ông nội anh ta, tổng cộng có mười một người, thậm chí có mấy người cô chú, tuổi tác còn xấp xỉ anh ta.
Người cùng thế hệ với anh ta thì càng nhiều hơn, tuy rằng anh ta lớn nhất, nhưng trong đám anh em họ nội của anh ta, có mấy người đã tốt nghiệp đại học tiến vào công ty.
Quả thật gia nghiệp nhà họ Sở còn nhiều hơn nhà họ Cố, nhưng người thừa kế nhà họ Cố chỉ có mỗi mình Cố Quân Thiên, nhà họ Sở thì sao?
Người nhìn chằm chằm cổ phần trên tay ông nội anh ta, ước chừng có đến mấy chục người!
Song, nhà họ Sở không phải chỉ có một nhánh của ông nội anh ta, ông nội anh ta có mấy người anh em, trên tay cũng có không ít cổ phần Sở thị.
Nhà họ Sở xác thật là gia tộc lớn, tổng lượng tài sản thì rất nhiều, nhưng cuối cùng rơi vào tay anh ta, đại khái còn ít hơn cả Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên không cần làm gì cũng có thể được nhiều như vậy, anh ta lại phải vất vả đi tranh đi đoạt, tình huống này, sao anh ta có thể không ghen ghét Cố Quân Thiên cho được?
Mấy năm nay, anh ta sống cũng không được tốt, không biết gặp phải bao nhiêu âm mưu quỷ kế, tính hướng của anh ta, chính là người chú nhỏ nhất của anh ta cho hấp thụ ánh sáng, muốn để ông nội ghét bỏ anh ta.
Mà anh ta thích Trình Minh Nghiên, cũng có quan hệ với những gì anh ta từng trải qua.
Lúc trước, anh ta đã từng nghe nói qua về chuyện giữa Trình Minh Nghiên và Cố Quân Thiên. Khi học sơ trung, Trình Minh Nghiên đã thích Cố Quân Thiên, sau đó vẫn luôn theo đuổi Cố Quân Thiên, nhiệt tình yêu thương Cố Quân Thiên.
Tình cảm nóng cháy, không cầu hồi đáp như vậy, là thứ mà anh ta tha thiết ước mơ.
Trình Minh Nghiên tính cách đơn thuần, người thì ngốc nghếch, ở bên nhau với Trình Minh Nghiên, không cần phải lo lắng bị phản bội.
Tóm lại, lần đầu tiên Sở Trạm gặp Trình Minh Nghiên, đã có hảo cảm với Trình Minh Nghiên.
Trình Minh Nghiên tò mò nhìn Sở Trạm hỏi: “Anh tính giúp em xả giận thế nào?”
Sở Trạm nói ra vài chuyện phương diện cạnh tranh thương nghiệp, Trình Minh Nghiên rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng nghe không hiểu chút nào.
Thấy vẻ mặt Trình Minh Nghiên mờ mịt, Sở Trạm cười cười.
Trình Minh Nghiên hoàn toàn không giống với đám em trai em gái họ nội lòng dạ sâu xa của anh ta.
Một người cái gì cũng không hiểu như vậy, nhà họ Sở không thể nuôi dưỡng ra được.
Về phần ra tay với Cố thị……
Gần đây Cố Quân Thiên đang cải cách Cố thị, động tác có hơi lớn, thế nên có rất nhiều người trong Cố thị bất mãn với Cố Quân Thiên, nếu anh ta có thể mượn cơ hội này cắn xuống một miếng thịt từ trên người Cố thị, chắc chắn ông nội sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác.
Anh ta muốn trở thành người thừa kế Sở thị, cầm lái con thuyền lớn Sở thị này.
Đến lúc đó, những người khác trong nhà họ Sở, cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt anh ta mà sống!
Nghĩ như vậy, Sở Trạm nói: “Minh Nghiên, nếu muốn xả giận cho em thì anh cần phải hiểu biết Cố thị mới được…… Em và ba ba của em có biết tình hình Cố thị không?”
Trình Minh Nghiên nói ra hết tất cả những gì mình biết.
Sở Trạm càng nghe càng bất đắc dĩ, hiểu biết của Trình Minh Nghiên về Cố thị, thật sự quá ít!
Có điều Trình Minh Nghiên quen biết rất nhiều người ở Cố thị, điều này đối với anh ta chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Lầu cao sụp đổ thường thường bắt đầu từ bên trong, nếu anh ta có thể mai phục một vài quả bom vào Cố thị, Cố thị không đáng sợ hãi!
Sở Trạm là thợ săn rất có kiên nhẫn, anh ta đã hạ quyết tâm, muốn săn một con quái vật khổng lồ.
Anh ta cảm thấy bản thân nhất định có thể thành công.
Cố Quân Thiên là người cầm quyền chưa từng trải qua mưa gió, vẫn luôn sống dưới cánh chim của ông cụ Cố.
Đại khái bởi vì như vậy, Cố Quân Thiên mới nóng lòng chứng minh bản thân, vừa mới ngồi ổn vị trí tổng tài Cố thị, đã lập tức đao to búa lớn muốn cải cách, dẫn tới rất nhiều người trong Cố thị bất mãn với hắn.
Trước mắt, là thời cơ tốt nhất để anh ta đối phó với Cố Quân Thiên và Cố thị.
Cố Quân Thiên cũng không biết ý nghĩ của Sở Trạm, hôm nay, hắn về nhà sớm, sau đó ăn cơm chiều cùng với cha mẹ mình, chúc mừng sinh nhật mình.
Có đôi khi cha Cố mẹ Cố sẽ ở lại nơi hẻo lánh ít dấu chân người một thời gian dài, nên đều sẽ tự mình nấu cơm, chỉ là tay nghề bình thường.
Nhưng bọn họ không có làm món Trung mà Cố Quân Thiên hay ăn, mà là lựa chọn làm mỹ thực nước ngoài Cố Quân Thiên chưa từng ăn qua, thức ăn làm ra, cũng khiến người nhìn vào hai mắt sáng ngời.
Còn về Chu Thanh Hạo, y cũng giống với cha Cố mẹ Cố, biết nấu cơm nhưng tay nghề bình thường.
Món ăn y nấu cho Cố Quân Thiên, là mì trường thọ và sườn heo chua ngọt.
Y phát hiện Cố Quân Thiên thích ăn mấy món chua chua ngọt ngọt.
Cố Quân Thiên xác thật rất thích thức ăn Chu Thanh Hạo nấu.
Người ta cũng đã vất vả nấu cho hắn, hắn nhất định phải ăn nhiều một chút.
Cố Quân Thiên vẫn luôn rất kiềm chế khi ăn cơm, nhưng lúc này lại nhanh chóng ăn lấy ăn để thức ăn Chu Thanh Hạo nấu.
Cha Cố mẹ Cố: “……” Đôi vợ chồng son này ở chung, nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy ngọt ngào.
Cố Quân Thiên vừa ăn, vừa nói chuyện công việc trong công ty, còn nói: “Ông nội, cha, mẹ, Thanh Hạo, hôm nay con nghiên cứu ra được một loại hợp kim nhôm kiểu mới có thể chống mài mòn còn vô cùng cứng rắn! Có thể dùng loại hợp kim này làm két sắt, cất giữ những loại đá quý đắt tiền.”
Gần đây hắn cứ luôn chạy đến cơ sở nghiên cứu của Cố thị, còn mua sắm một đống thiết bị, lúc rảnh rỗi còn tự mình ra tay tiến hành các loại thực nghiệm.
Hôm nay, hắn đã chế tạo ra một loại hợp kim nhôm độ bền cao, độ dẻo cao, còn rất khó bị mài mòn.
Dùng loại hợp kim này chế tạo trang sức, sử dụng mấy trăm năm cũng không bị hỏng, lại vẫn sẽ sáng bóng như mới.
Đáng tiếc, chuyên gia trong viện nghiên cứu cảm thấy hợp kim nhôm không đáng tiền, bán không được giá cao, không thích hợp lấy ra làm trang sức……
Trải qua bàn bạc, cuối cùng bọn họ dùng loại hợp kim này làm thành mấy cái tủ, chuẩn bị tương lai sẽ dùng tủ này để đựng đá quý đắt tiền.
Đây không thể xem như thành quả quan trọng gì, nhưng Cố Quân Thiên vẫn nói với người trong nhà.
Dù sao mặc kệ hắn làm cái gì, người trong nhà đều sẽ cảm thấy hắn rất tuyệt!
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, cha Cố mẹ Cố và cả ông cụ Cố đều lập tức khen: “Quân Thiên, con/cháu thật lợi hại.”
“Sau này chắc chắn con sẽ có thể làm ra vật liệu càng tốt hơn!”
“Két sắt trong nhà chúng ta sẽ dùng vật liệu này để làm!”
Đăng bởi | ĐồngĐạoNhân |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |