Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1976 chữ

……

Chu Thanh Hạo càng là hai mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Quân Thiên: “Cố Quân Thiên, anh biết thật nhiều!”

Được Chu Thanh Hạo nhìn bằng ánh mắt sùng bái như vậy…… Cố Quân Thiên lập tức quyết định sau này phải nghiên cứu ra thêm nhiều thứ hơn nữa.

Hắn cảm thấy chính mình cực kỳ có kinh nghiệm ở phương diện nghiên cứu này!

Cố Quân Thiên ngồi bên cạnh Chu Thanh Hạo, tiếp nhận lời chúc phúc của người nhà, đồng thời cũng nhận được quà sinh nhật người nhà tặng cho hắn.

Quà cha mẹ tặng hắn là đồ trang trí bọn họ mang về từ Châu Phi, có ngụ ý tốt đẹp, ông nội tặng hắn một viên ngọc phỉ thúy mà ông đã trân tàng nhiều năm, về phần Chu Thanh Hạo……

Chu Thanh Hạo nói: “Quân Thiên, quà tặng của em, đợi lát nữa em sẽ tặng riêng cho anh.”

Cố Quân Thiên đưa mắt nhìn Chu Thanh Hạo một cái.

Tặng riêng à? Có phải Chu Thanh Hạo lại muốn đưa ra yêu cầu gì với hắn hay không, ví dụ như phải hôn mới cho?

Yêu cầu của Chu Thanh Hạo cũng thật nhiều!

Nhưng…… hắn cũng rất chờ mong.

Ăn cơm xong, Chu Thanh Hạo và Cố Quân Thiên cùng nhau lên lầu.

Phòng của Cố Quân Thiên ở gần cầu thang, hắn dừng lại trước cửa phòng mình, nhưng không vội vã vào phòng, mà là nói với Chu Thanh Hạo: “Chúng ta đi thay quần áo, sau đó bắt đầu huấn luyện lực lượng.”

“Ừm!” Chu Thanh Hạo cười đáp ứng.

“Anh chuẩn bị cho em rất nhiều đồ thể dục, em cứ chọn đồ mình thích mà mặc.” Cố Quân Thiên lại nói.

“Em biết!” Chu Thanh Hạo cười nói.

Cố Quân Thiên nhìn Chu Thanh Hạo, có hơi rối rắm.

Đã nói tặng quà mà, quà đâu? Sao Chu Thanh Hạo còn chưa tặng?

Chu Thanh Hạo vẫn luôn không tặng quà cho hắn, Cố Quân Thiên chỉ có thể mở cửa phòng mình ra, chuẩn bị đi vào thay quần áo.

Kết quả hắn mới vừa vào cửa, Chu Thanh Hạo đã đi theo vào: “Cố Quân Thiên, trước khi rèn luyện, em muốn tặng quà cho anh!”

Rốt cuộc tới! Hắn nói mà, vì sao trước đó Chu Thanh Hạo lại không đưa quà cho hắn, hóa ra là muốn vào phòng hắn rồi mới đưa.

Cố Quân Thiên vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Em muốn tặng anh cái gì?”

Chu Thanh Hạo lấy ra một cái hộp, đưa cho Cố Quân Thiên: “Là một món đồ nhỏ, do em tự mình thiết kế rồi nhờ người làm.”

Cái hộp này, giống như đúc với cái hộp nguyên chủ nhận được.

Cố Quân Thiên không hề ghen, hắn có tự tin với chính mình, so với nguyên chủ, chắc chắn Chu Thanh Hạo yêu hắn hơn!

Chỉ là…… Vậy mà hắn lại có thể thuận lợi nhận được quà, không có bị Chu Thanh Hạo chiếm tiện nghi, cái này làm hắn có hơi không thích ứng.

Sao Chu Thanh Hạo đột nhiên thay đổi rồi? Cái đầu toàn màu vàng của y đâu?

Cố Quân Thiên đưa mắt nhìn Chu Thanh Hạo một cái, mở hộp ra nhìn thấy một cái kẹp cà vạt xinh đẹp bên trong.

Đá quý trên kẹp cà vạt rất bình thường, nhưng phong cách thiết kế lại cực kỳ độc đáo, khiến người nhìn trước mắt sáng ngời, ấn tượng khắc sâu.

Ở cốt truyện gốc, cái kẹp cà vạt này từng xuất hiện!

Trình Minh Nghiên từng đeo cái kẹp cà vạt này!

Quan trọng nhất chính là, nguyên chủ nhận định Chu Thanh Hạo sao chép, chính là bởi vì bản vẽ thiết kế mà Chu Thanh Hạo giao cho công ty, có một mẫu thiết kế rất giống với cái kẹp cà vạt này.

Ở trong ngành sản xuất châu báu, rất nhiều mẫu thiết kế đều tương tự nhau, rốt cuộc mấy thứ như nhẫn, vòng cổ, lắc tay linh tinh rất khó để làm ra được phong cách cực kỳ độc đáo.

Thậm chí, ở trong mảng trang sức vàng này, mọi người anh chép của tôi tôi chép của anh, phải nói là trực tiếp sao chép lẫn nhau.

Hoặc cũng không phải là sao chép lẫn nhau, mà là sao chép lão tổ tông, ví dụ như vòng tay vàng long phượng trình tường, trên cơ bản mỗi một thương hiệu đều có.

Đương nhiên, thương hiệu đi con đường cao cấp thì không thể làm như vậy, bọn họ có yêu cầu rất cao với tác phẩm, không cho phép chuyện sao chép tồn tại.

Nhưng để bị nhận định là sao chép, hoặc là tác phẩm đó hoàn toàn giống với người khác, hoặc là có đến mấy tác phẩm đều tương tự với người khác.

Chu Thanh Hạo chỉ có một tác phẩm tương tự với người khác thì thôi, nguyên chủ còn không bảo người điều tra tình huống cụ thể, không chịu lắng nghe Chu Thanh Hạo giải thích, cứ thế trực tiếp nhận định Chu Thanh Hạo sao chép, có chút không thể hiểu được.

Sau khi Cố Quân Thiên xuyên tới, từng xem qua rất nhiều tác phẩm thiết kế của Chu Thanh Hạo, lúc ấy hắn đã cảm thấy, trong cốt truyện gốc, tác phẩm mà Chu Thanh Hạo bị nhận định là sao chép, hoàn toàn có cùng phong cách với những tác phẩm trước đây của Chu Thanh Hạo, chắc chắn y không có sao chép.

Mà khi đó……

Nguyên chủ cảm thấy tác phẩm của Chu Thanh Hạo là sao chép từ kẹp cà vạt của Trình Minh Nghiên, thậm chí cảm thấy đây là chứng cứ cho thấy Chu Thanh Hạo tâm tư không đơn giản nhằm vào Trình Minh Nghiên, kết quả thì sao? Cái kẹp cà vạt này chính là do Chu Thanh Hạo thiết kế!

Còn về phần cái kẹp cà vạt này vì sao lại chạy đến chỗ của Trình Minh Nghiên thì…… Trình Minh Nghiên ở nhà họ Cố như vào chỗ không người, tính tình gã lại “tùy tiện”, dựa theo mạch não của gã, có lẽ chính là cảm thấy đẹp, sau đó cầm đi luôn.

Vấn đề lớn nhất, thật ra ở trên người nguyên chủ.

Cốt truyện gốc, lúc này tuy rằng nguyên chủ vẫn sẽ cãi nhau với Trình Minh Nghiên như cũ, nhưng đã có hơi thích Trình Minh Nghiên.

Ngược lại, Chu Thanh Hạo nơi chốn đón ý nói hùa hắn lại làm hắn cảm thấy nhàm chán, không có cảm giác mới mẻ.

Như lẽ đương nhiên, nguyên chủ bắt đầu bỏ qua Chu Thanh Hạo.

Lúc ấy Chu Thanh Hạo cứ luôn hãm hại Trình Minh Nghiên, e là đã nhận ra cái gì nên chỉ có thể mượn cớ này thu hút sự chú ý.

Cố Quân Thiên nhìn chằm chằm kẹp cà vạt thật lâu.

Chu Thanh Hạo nói: “Em biết cái kẹp cà vạt này không đáng giá bao nhiêu, em còn chuẩn bị một món quà khác……”

Chu Thanh Hạo đang chuẩn bị cởi quần áo, đã bị Cố Quân Thiên ôm lấy: “Cái kẹp cà vạt này rất quý giá, nó là món quà tốt nhất mà anh nhận được.”

Dứt lời, Cố Quân Thiên hôn lên môi Chu Thanh Hạo: “Cảm ơn!”

Món quà mà mình tỉ mỉ chuẩn bị được Cố Quân Thiên thích, Chu Thanh Hạo vẫn rất vui vẻ.

Nhưng món quà mà y muốn tặng nhất không phải cái này!

Thôi, hôn trước rồi lại nói.

Hôn một lúc lâu, Cố Quân Thiên mới buông Chu Thanh Hạo ra: “Anh đi thay quần áo.”

Chu Thanh Hạo ngẩn người, vội vàng đuổi theo: “Quân Thiên ca, em vẫn còn một món quà khác muốn tặng cho anh, em muốn đem chính bản thân mình tặng cho anh.”

Đối mặt với Cố Quân Thiên, y chỉ có thể chủ động chút, không chủ động không thể ăn được thịt!

Chu Thanh Hạo lại bắt đầu kéo khóa kéo.

Cố Quân Thiên: “……” Hắn đã bảo mà, sao trước đó Chu Thanh Hạo lại thành thật như vậy, hóa ra là chờ hắn ở đây!

Cố Quân Thiên bế Chu Thanh Hạo lên, sau đó ném Chu Thanh Hạo ra ngoài cửa: “Nhanh đi thay quần áo, chuẩn bị rèn luyện!”

Dứt lời, Cố Quân Thiên còn lạnh lùng vô tình đóng cửa phòng lại.

Chuyện tiến thêm một bước với Chu Thanh Hạo, hắn cũng muốn.

Nhưng thân thể của Chu Thanh Hạo quá kém, làm loại chuyện này, còn không có chỗ nào tốt với thân thể Chu Thanh Hạo.

Quan trọng nhất chính là, bọn họ còn chưa kết hôn!

Hắn muốn chờ đến khi không còn bận rộn vậy nữa, hắn sẽ đi đăng ký kết hôn với Chu Thanh Hạo, sau đó thuận lý thành chương vào động phòng.

Vì thế, Cố Quân Thiên còn bớt thời gian học chút tri thức lý luận.

Càng tìm hiểu, hắn càng cảm thấy phải cẩn thận hơn một chút, dù sao, hắn phải dành ra mấy ngày rảnh rỗi, như vậy mới có thể chiếu cố Chu Thanh Hạo thật tốt.

Không được, không thể nghĩ chuyện này nữa, lại nghĩ tiếp, hắn sẽ trở thành vàng giống như Chu Thanh Hạo mất.

Chu Thanh Hạo không biết ý nghĩ của Cố Quân Thiên, y nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt mình, đã trợn tròn mắt.

Rốt cuộc Cố Quân Thiên làm sao thế? Rõ ràng người này cũng rất hứng thú, sao lại không chịu chạm vào y chứ?

Buổi tối tốt đẹp y chờ đợi thật lâu đã không còn!

Chu Thanh Hạo có hơi tức giận bất bình.

Nhưng y rất nhanh đã lấy lại sĩ khí.

Coi như ăn không được thịt, chờ lát nữa lúc rèn luyện thì uống chút canh cũng được, y không kén chọn.

Lại nói tiếp…… Vừa rồi y không thể thực hiện được, thật ra có liên quan tới thân thể y quá yếu.

Lúc Cố Quân Thiên ôm y ném ra ngoài cửa, y hoàn toàn không có sức phản kháng!

Nếu như y chăm chỉ rèn luyện, luyện ra một thân cơ bắp, nói không chừng có thể áp chế Cố Quân Thiên, sau đó làm như này như kia với Cố Quân Thiên!

Đến lúc đó, y muốn ép khô Cố Quân Thiên!

Nghĩ như vậy, Chu Thanh Hạo càng thêm coi trọng với chuyện rèn luyện này hơn.

Chờ đến khi y luyện lợi hại rồi, xem xem Cố Quân Thiên làm thế nào thoát khỏi lòng bàn tay y được!

Cố Quân Thiên cao lớn hơn mình nhiều, Chu Thanh Hạo biết ý nghĩ của mình rất khó thực hiện, nhưng làm người ấy mà, vẫn phải có ước mơ.

Chu Thanh Hạo có ước mơ nên rất cố gắng tập thể hình, mà trong lúc hơi thở dồn dập mồ hôi đầy đầu nhịp tim tăng cao, y còn không quên chiếm tiện nghi của Cố Quân Thiên.

Cố Quân Thiên rất bội phục Chu Thanh Hạo, Chu Thanh Hạo thật sự rất có nghị lực, chỉ là nghị lực này dùng không đúng chỗ.

Lúc này, Chu Thanh Hạo thở phì phò hỏi Cố Quân Thiên: “Quân Thiên ca, hộc, hôm nay ở bên trong, áo khoác, hộc, em còn mặc, áo ngủ mua trên mạng, anh, hộc, anh có muốn biết nó trông như thế nào không?”

Cố Quân Thiên: “……” Sao y lại tên là “Chu Thanh Hạo” chứ! Phải gọi là “Chu Hoàng Hạo” mới đúng!

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.