Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng kì (Hạ)

Tiểu thuyết gốc · 1785 chữ

Bạch Mặc chỉnh lại độ nét của ống dòm, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng tầng của tòa nhà cao tầng trước mặt. Ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu lấp lánh, nhưng không thể che giấu những bóng người thấp thoáng bên trong. Hắn lẩm bẩm:

"Mộng Kỳ tới lượt ngươi rồi"

Tòa cao tầng này thuộc quyền sở hữu của Tập đoàn Mộng Thị, một nơi mà người phụ nữ kia thường xuyên lui tới để xử lý công việc. Cất đi ống dòm Bạch mặc lấy thanh kiếm Asur ra, Bạch mặc nhảy xuống tòa nhà Bạch mặc đang đứng cao vài mét nhưng thân thể hắn đã qua cường hóa nhảy xuống bất quá là chuyện bình thường.

Đùng!

Khói bụi tan dần, lộ ra bóng dáng lạnh lùng của Bạch Mặc. Thanh kiếm Asur trong tay hắn phát ra ánh sáng đỏ rực, như thể đang khát máu, sẵn sàng nuốt chửng tất cả. Bước chân hắn vững chãi, mỗi bước đều mang theo sát khí ngột ngạt, khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.

"Mộng Kỳ..." Bạch Mặc khẽ lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt vào tòa cao ốc trước mặt.

Không có thời gian để chần chừ, nhân lúc đám bảo vệ chưa kịp phản ứng,Bạch Mặc nhẹ nhàng lướt qua chốt bảo vệ bên ngoài. Với tốc độ và sự linh hoạt đã được cường hóa, hắn như một bóng ma, xuất hiện và biến mất trong chớp mắt.

Lúc này,bên trong tòa cao ốc.

Mộng Kỳ đang ngồi trong văn phòng rộng lớn trên tầng 12. Cô mặc một bộ vest công sở ôm sát người, toát lên vẻ quyền lực và gợi cảm. Đôi mắt sắc lạnh của cô lướt qua màn hình máy tính, nhưng trong đầu vẫn là những tính toán sâu xa về cuộc chiến ngầm đang diễn ra.

Âm sát ngươi dám động vào Ngạo thiên ca của ta thật sự là chán sống, đợi đi ta sẽ giết ngươi để trả thù cho ngạo thiên ca ca.

Còn nữ nhân Kim trần đấy, mộng kì vừa nói sắc mặt ngài càng biến dạng, dám ngăn cảng ta tìm thông tin tên âm sát đấy, ta sẽ giết ngươi cùng 1 thể.

Sao khi sử đám bảo vệ ngoài cổng Bạch mặc cũng đã vào được khu sân, vì đây buổi tối nên nhân viên khá ít , Bạch mặc cũng đọc qua hồ sơ đây là công ty Bảo an nhưng thật chất đây công ty giúp Ngạo thiên sử lí các việc bẩn thỉu, như giết người, ám sát, vu oan, truyền thông bẩn...

Bạch mặc thấy việc này khá bình thường, Nhược lại nếu không có dạng thế lực như này thì rất khó phát triển , vì sao à tất nhiên rồi muốn leo lên cao thủ đoạn bẩn thỉu dùng rất nhiều, đừng nói chứ Gia tộc nào mà chả có một cái Công ty giống vậy, Tam đại gia tộc thì có luôn thế lực để chuyên làm việc này cơ mà, nói ko ngoa họ muốn ai lên người đó lên, muốn ai xuống người đó xuống.

"Đúng rồi... Bộ An Ninh Đặc Vụ," Bạch Mặc khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. "So với những gia tộc nhỏ lẻ này, chính phủ còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần. Họ chỉ cần một cú gật đầu, cả một gia tộc có thể bốc hơi trong một đêm."

Nhưng việc đó không quan trọng dù sao Bạch mặc cũng không quan tâm lắm.

Lúc này bên trong tòa nhà.

Một nhóm bảo vệ tuần tra vừa đi qua hành lang tầng trệt, chợt dừng lại khi một bóng người đi vào, một đạo hàn quan ánh lên không gian , ngây lập tức một người bảo vệ sấu số đứt lìa đầu máu từ vết cắt bắt đầu bắn ra

Máu văng khắp sàn, tạo thành một bức tranh ghê rợn. Những tên bảo vệ còn lại kinh hoàng lùi lại, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ khi thấy bóng dáng Bạch Mặc từ trong bóng tối bước ra.

"Hắn... hắn không phải người!" Một tên hét lên, tay run rẩy cầm súng nhắm vào Bạch Mặc.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm Asur lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, và trước khi họ kịp bóp cò, thanh kiếm đã chém nát cả vũ khí lẫn cơ thể chúng. Những mảnh giáp rơi xuống đất, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang.

Bạch Mặc bước qua từng thi thể, gương mặt không hề biến sắc. Với hắn, những kẻ này chỉ là lũ sâu bọ, không đáng để tốn sức.

Bạch mặc liếc nhìn xung quanh phát hiện rất nhiều camera , giải quyết nhanh nào, nói xong Bạch mặc lao như tên bắn về phía trước , nơi hắn đi qua huyết nhục tứ tung , nội tạng, xương cốt hòa với máu tung tóe khắp sàn, ánh mắt Bạch mặc vẫn lạnh nhạt.

Lúc này trên tầng 2.

Nhóm bảo vệ đặc biệt, vốn được huấn luyện để đối phó với các tình huống nguy cấp, đang khẩn trương vào vị trí. Trong tay họ là những khẩu súng hạng nặng cùng các công cụ giám sát hiện đại. Tiếng bước chân vội vã vang lên, hòa lẫn với sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt từng người.

"Kẻ này không phải hạng thường. Chuẩn bị chiến thuật phòng thủ!" Một tên chỉ huy quát lên, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác, một kẻ giết được vào đây mà tiếng động lại gây ra ít như vậy không thể nào là người thường.

Ngay lúc đó, từ cầu thang vang lên tiếng bước chân chậm rãi nhưng nặng nề. Cả tầng hai như bị bao trùm bởi một áp lực vô hình.

"Tới rồi..." Một tên bảo vệ lẩm bẩm.

Cửa cầu thang bật tung, và Bạch Mặc xuất hiện, toàn thân hắn nhuốm máu. Dù vậy, ánh mắt lạnh lẽo của hắn vẫn sáng rực, như muốn nuốt chửng mọi thứ.

"Mộng Kỳ không thể bảo vệ các ngươi. Tốt nhất đừng phí sức." Bạch Mặc nói, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào.

"Bắn!"

Thú vị.

Bạch Mặc cười nhạt, sau đó lao tới như một cơn lốc. Trận chiến đẫm máu ngay lập tức bùng nổ, biến tầng 2 thành một chiến trường thực sự.

Bạch Mặc làn máu tươi khô còn bám đầy áo nhưng hắn không để tâm. Sau khi hủy diệt tầng hai với tốc độ như thần ma, hắn bước qua những thi thể lạnh ngắt, đôi mắt lạnh băng hướng về cầu thang dẫn lên tầng trên.

Những tiếng thét thất thanh đã khiến các tầng trên hoảng loạn. Hệ thống báo động vang lên inh ỏi, nhưng đối với Bạch Mặc, nó chẳng khác gì âm thanh nền cho một màn giết chóc hoàn mỹ.

"Đúng là phiền phức," hắn lẩm bẩm.

Bạch Mặc tiến lên từng bước một, sát khí ngùn ngụt như muốn nghiền nát mọi thứ. Đám bảo vệ tầng 5 đã kịp dàn trận, chốt chặn tại thang máy và cầu thang bộ. Một người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đeo kính hồng ngoại, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.

"Hắn đã lên tới tầng 3. Chuẩn bị tấn công!"

Tuy nhiên, lời vừa dứt, một tiếng động lớn vang lên từ phía cầu thang. Cánh cửa kim loại bị phá nát, tung tóe mảnh vụn.

"Chậm quá," giọng nói lạnh lẽo của Bạch Mặc vang lên.

ẦM!

Trước khi ai kịp phản ứng, một bóng đen đã lao tới với tốc độ kinh hoàng. Lưỡi kiếm Asur trong tay Bạch Mặc xé toạc không khí, tạo thành một đường sáng đỏ rực.

"Aaaaa—!"

Tiếng hét kinh hoàng vang lên khi người đàn ông cao lớn bị chém ngang người. Máu bắn lên tường, phủ đỏ cả hành lang.

"Không thể nào! Hắn mạnh đến thế sao?" Một tên hét lên hoảng loạn, lùi lại trong tuyệt vọng.

Nhưng không ai có cơ hội. Từng tên bảo vệ lần lượt gục ngã dưới thanh kiếm Asur. Bạch Mặc như một bóng ma, tốc độ và sức mạnh vượt xa những gì họ có thể tưởng tượng.

Tầng 10.

Đội Ám Ảnh – nhóm sát thủ mạnh nhất của Mộng Thị – đã vào vị trí. Họ đứng thành đội hình chiến đấu, mỗi người đều trang bị vũ khí tối tân và những bộ giáp đặc biệt.

"Không được để hắn tiến thêm bước nào!"

Một tên đội trưởng hét lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía cầu thang.

Bạch Mặc xuất hiện, ánh mắt bình thản quét qua bọn chúng.

Lần này, họ không chờ đợi mà chủ động tấn công. Đạn, lựu đạn, và súng đạn đồng loạt hướng về phía Bạch Mặc.

ẦM! ẦM!

Tiếng nổ vang lên liên tiếp, khói bụi bao phủ cả khu vực.

"Đã xong chưa?" Một tên sát thủ hỏi, vẽ mặt cảnh giác.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong màn khói:

"Các ngươi quá yếu."

Xoẹt!

Một lưỡi kiếm đỏ rực lao ra từ màn khói, chém đứt một tên sát thủ thành hai nửa. Bạch Mặc bước ra, toàn thân không hề hấn gì, sát khí còn mạnh hơn trước.

"Không thể nào!"

Trận chiến lại bùng nổ, nhưng lần này, không ai có cơ hội sống sót. Những tiếng hét thảm thiết vang lên, hòa lẫn với âm thanh máu thịt bị xé toạc.

Tầng 12, văn phòng Mộng Kỳ.

Mộng Kỳ đứng trước cửa sổ kính lớn, nhìn xuống khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn. Nhưng trong đôi mắt cô lúc này chỉ còn sự căng thẳng và sợ hãi.

Cánh cửa văn phòng bật mở.

"Cuối cùng, ta cũng gặp được ngươi," giọng nói lạnh băng của Bạch Mặc vang lên, mang theo cảm giác áp bức kinh hoàng.

Mộng Kỳ quay lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Ngươi nghĩ ngươi thắng được sao? Giết ta, ngươi sẽ không sống sót khỏi đây!"

Bạch Mặc cười nhạt, bước từng bước về phía cô.

"Đừng nhầm lẫn. Ta không quan tâm đến việc sống sót hay không. Nhưng ngươi... chắc chắn phải chết."

Trước khi Mộng Kỳ kịp phản ứng, thanh kiếm Asur đã xuyên qua đầu cô , óc cùng với máu hòa cùng nhau bắn lên cửa sổ, ánh mắt bạch mặc lạnh nhạt kéo Asur ra đầu cô ta liền tách làm hai.

Bạn đang đọc Ta thật sự là ác nhân? sáng tác bởi tothan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tothan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.