Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng kì (End)

Tiểu thuyết gốc · 1543 chữ

Máu từ cơ thể Mộng Kỳ trào xuống sàn, tạo thành một vũng đỏ thẫm. Cả căn phòng rộng lớn phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng nhỏ giọt của máu vang lên trong không gian.

Bạch Mặc liếc mắt nhìn thi thể không còn nguyên vẹn của Mộng Kỳ, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thể vừa vứt đi một món đồ không còn giá trị.

Ting!

Thành Công "Giết được nữ chính Mộng kì" : +50ĐĐ

Bạch mặc quay đầu đi , lúc này Bạch mặc suy nghĩ một chút vẫn là quay lại bàn làm việc Mộng kì lấy đi máy tính Bạch Mặc, ánh mắt lạnh lùng lướt qua màn hình vẫn còn sáng, hiển thị những tài liệu chưa kịp đóng.

Lúc này tại Ngọn núi bí ẩn chìm trong màn sương dày đặc, gió lạnh thổi qua từng khe đá, mang theo cảm giác u ám khó tả. Trên ngọn núi ,Ngạo Thiên ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, toàn thân bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu xanh dương nhạt, như một ngọn đèn nhỏ giữa bóng tối vô tận.

Trên cơ thể hắn là những vết thương nhưng bây giờ đã rất mờ nhạt da thịt đã gần như lành lại hết, khuôn mặt anh tú khuôn mặt anh tú khẽ nhăn lại, lộ rõ sự tập trung cao độ. Làn da trắng nhợt nhạt của hắn phản chiếu ánh sáng màu xanh nhạt, làm nổi bật những đường nét sắc sảo và đôi mắt sâu thẳm như đáy vực.

Trên mặt những giọt mồ hôi trải nhiễu xuống cơ thể làm lộ ra cơ thể.rắn chắc với những múi cơ hoàn hảo, như được điêu khắc từ đá cẩm thạch. Ngạo Thiên khẽ siết chặt nắm tay, cảm nhận dòng năng lượng mạnh mẽ đang chảy qua từng tế bào cơ thể.

"Cuối cùng cũng gần hoàn tất." Hắn thầm nghĩ, hơi thở dần ổn định lại.

Hắn mở mắt ra , trong mắt ánh sáng màu xanh nhạt lưu chuyển như nước, lúc này hắn nhiếu mày lại ánh mắt lộ ra sự lo lắng, hắn cảm nhận được Mộng kì đang gặp nguy hiểm, không do dự hắn nhảy xuống tảng đá khoát áo lên mình, nhưng lúc này một giọng nói trầm đục vang lên.

Một Lão già bước ra từ căn nhà gỗ nhỏ bé nằm khuất sau những tán cây rậm rạp. Dáng người cao gầy, nhưng không hề yếu ớt. Mái tóc và bộ râu dài trắng như tuyết buông thả tự nhiên, bay phấp phới theo từng cơn gió lạnh. Làn da lão nhăn nheo, thâm trầm như gốc cây cổ thụ đã trải qua trăm năm dông bão, nhưng đôi mắt lại sáng quắc như hai ngọn lửa nhỏ, chứa đầy sự uy nghiêm và trí tuệ.

Trên người lão khoác một bộ áo dài màu xám tro, đơn giản nhưng sạch sẽ, bên ngoài phủ thêm chiếc áo choàng bạc thêu hoa văn phức tạp, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt trong sương mờ. Mỗi bước chân lão đi đều rất chậm rãi, nhưng lại có cảm giác như thời gian và không gian xung quanh đang chùng xuống theo từng nhịp chuyển động của lão.

"Ngạo Thiên, ngươi đang nghĩ gì mà vội vã như vậy?" Giọng nói của lão già trầm đục nhưng mạnh mẽ, giống như tiếng sấm vang giữa trời đêm. Dù câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa áp lực vô hình khiến không khí trở nên nặng nề.

"Con đừng đừng quên nếu lúc đó không có ta con đã chết rồi"

Ngạo Thiên dừng bước, ánh mắt thoáng hiện tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh. Hắn xoay người, đối mặt với lão già, cúi đầu thật sâu, giọng nói trầm thấp nhưng không mất phần kiên định:

"Đại ân của sư phụ, đệ tử suốt đời không quên. Nhưng hôm nay Mộng Kỳ gặp nguy hiểm, đệ tử không thể khoanh tay đứng nhìn."

Lão già khẽ cười nhạt, ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng, nhìn thấu mọi biểu hiện của Ngạo Thiên. Lão gõ nhẹ cây trượng xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh vọng xa, như muốn nhắc nhở:

"Ngươi thật sự nghĩ rằng mình đã đủ sức để cứu nàng? Hành động bồng bột chỉ khiến cả hai cùng mất mạng. Ngạo Thiên, tâm của ngươi vẫn chưa đủ lặng, chưa đủ vững."

Ngạo Thiên siết chặt nắm tay, những khớp ngón tay trắng bệch. Hắn hiểu lời lão nói không sai, nhưng ý nghĩ về việc từng người thân yêu mình mất đi, gặp nguy hiểm khiến hắn nghiến răng , cơn tức giận như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lòng hắn.

"Sư phụ, nếu hôm nay con không làm gì, cả đời này con sẽ hối hận. Con không sợ chết, nhưng con không thể thấy nàng chết trước mắt mà bất lực."

Lời nói của Ngạo Thiên đầy kiên quyết, nhưng cũng mang theo sự đau đớn khó tả. Lão già im lặng một lúc, ánh mắt trầm ngâm như đang cân nhắc. Cuối cùng, lão thở dài, trong tiếng thở dài ấy là sự bất đắc dĩ cùng một chút mềm lòng.

"Nếu đã vậy, ta sẽ không ngăn ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, mạng của ngươi không phải do trời định, mà do chính tay ngươi nắm giữ. Nếu bước chân vào ván cờ này, dù là sống hay chết, ngươi đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."

Lão giả vung tay một phát lớp sương mù dần tan đi , đạo đạo tinh huy bắt đầu chiếu gọi xuống núi, không gian tĩnh lặng cùng với làn gió nhẹ thổi qua, bước chân kiên định của ngạo thiên bước ra , lúc này Thiên địa cũng hòa theo nhịp độ của hắn.

Lão giả nhìn theo bóng lưng của Ngạo thiên đồ đệ theo hắn mấy năm lão chỉ thở dài.

Bóng người khuất nẻo chân trời,

Lòng mang gió lớn chẳng rời bước chân.

Sóng đời dẫu cuộn vạn phần,

Cõi tâm quyết giữ chẳng lần nhụt lay.

Sư thầy mắt dõi xa bay,

Học trò lòng nặng, mộng ngày bình yên.

Đạo tâm, chí cả triền miên,

Trời xanh liệu thấu? Nhân duyên mong cầu.

Ngạo Thiên tiến qua vùng sương mù, trước mặt hắn là một con đường mòn dẫn xuống chân núi. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, nhưng trong lòng hắn lại sôi sục như biển lửa. Trong đầu, hình ảnh của Mộng Kỳ không ngừng hiện lên, khiến trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

“Từ giờ, không ai có thể chạm đến những người quan trọng với ta,” Ngạo Thiên lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Một lúc sao.

Ngạo thiên cũng đã tới được thành đô, lúc hắn hồi phục khí cũng đã được nâng lên, kéo theo sức mạnh và thể lực cũng đã được nâng lên rất nhiều .

Ngạo thiên nhìn xung quanh ánh đèn thành đô rực rỡ như ngàn ngôi sao lấp lánh, nhưng đối với Ngạo Thiên, tất cả chỉ là phông nền mờ nhạt. Mục tiêu của hắn rõ ràng hơn bao giờ hết: tìm ra kẻ đã đẩy Mộng Kỳ vào nguy hiểm, hoặc ít nhất, làm sáng tỏ những gì đã xảy ra.

Khí tức mạnh mẽ toát ra từ cơ thể hắn khiến một số người đi đường vô thức né tránh, vì đây buổi tối rất ít người qua lại nên cảnh này cũng không gây ra sự chú ý.Đôi mắt sắc lạnh của Ngạo Thiên quét qua từng góc phố, từng tòa nhà, như muốn xuyên thấu mọi bí mật ẩn giấu trong bóng tối.

Trước cổng một tòa nhà cao tầng, Ngạo Thiên dừng bước. Đây là tổng bộ của tập đoàn Mộng Kỳ, nơi cô làm việc, nhìn vào bên trong ánh mắt ngạo thiên để lộ sự lo lắng.

Ngạo Thiên nhìn những thi thể nằm rải rác trên mặt đất, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Những người bảo vệ này đều là cao thủ, vậy mà không ai sống sót. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh và chút cảm giác áp bức của sát khí chưa tan hết.

Hắn bước qua từng xác chết, cẩn thận quan sát hiện trường. Những vết chém sắc gọn và vết bắn đều chỉ ra rằng kẻ ra tay không chỉ có sức mạnh vượt trội mà còn rất tàn nhẫn.

Hắn ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà cao tầng với ánh mắt sâu thẳm. Không cần nghĩ ngợi thêm, hắn lao thẳng vào trong, đôi chân nhanh nhẹn như báo săn, lướt qua hành lang tối om và cầu thang xoắn ốc.

Tầng 15.

Ngạo Thiên dừng lại trước cánh cửa kim loại dày, nơi mà khí tức chết chóc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng xanh nhạt.

Ps: lười quá cầu like cầu đánh giá ʕ⁠っ⁠•⁠ᴥ⁠•⁠ʔ⁠っ, chúc mừng năm mới happy New year!!

Bạn đang đọc Ta thật sự là ác nhân? sáng tác bởi tothan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tothan
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.