Tẩu thoát
Ngạo Thiên giơ tay, đặt nhẹ lên cánh cửa kim loại. Một nguồn năng lượng lạnh lẽo tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, thẩm thấu vào từng thớ kim loại. Cánh cửa rung nhẹ, rồi phát ra một tiếng "rắc" nặng nề trước khi từ từ mở ra, để lộ không gian bên trong.
Một căn phòng rộng lớn hiện ra, ánh sáng đèn neon mờ nhạt chiếu xuống những vũng máu lớn, thi thể nằm rải rác khắp nơi, tạo nên khung cảnh vừa tang thương vừa lạnh lẽo.
Ở cuối phòng, thi thể của Mộng Kỳ nằm gục trên mặt đất, máu vẫn nhỏ giọt xuống sàn, hòa vào màu đỏ của tấm thảm dưới chân. Phần đầu nàng bị tách làm hai để lộ xương cốt và óc nàng, trên mắt nàng trống rỗng và không còn ánh sáng, như muốn lưu giữ hình ảnh cuối cùng trước khi từ giã cõi đời.
Ngạo Thiên sững lại, ánh mắt dừng trên cơ thể không còn nguyên vẹn của Mộng Kỳ. Mỗi bước chân tiến về phía trước, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.
"Mộng Kỳ..." Giọng nói hắn khàn đặc, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên. Bàn tay run rẩy của hắn khẽ chạm vào khuôn mặt đã lạnh ngắt, từng đường nét thân thuộc giờ đây chỉ còn là ký ức.
"Mộng Kỳ... ta đã đến muộn."
Bất chấp khung cảnh kinh tởm, bất chấp thi thể nàng đã lạnh, ngạo thiên vẫn ôm lấy thi thể nàng tưng giọt nước mắt rơi xuống , ta xin lỗi đáng lẽ ta nên bảo vệ nàng tốt hơn giọng ngạo thiên thiều thào , thiên địa lúc này cũng theo cảm xúc ngạo thiên mà thay đổi.
Từng dòng ký ức tràn về trong tâm trí ngạo thiên như sóng triều cuồng cuộn.
Hình ảnh Mộng Kỳ cười rạng rỡ khi cùng hắn ngồi trên triền núi, ngắm nhìn bầu trời sao. Nàng từng nói, "Ngạo Thiên, cuộc đời ta đã quá nhiều sóng gió. Chỉ cần có chàng ở bên, ta không sợ gì cả."
Hình ảnh nàng lặng lẽ chăm sóc vết thương của hắn trong những ngày hắn kiệt sức, ánh mắt lo lắng nhưng lại dịu dàng vô hạn. "Chàng là người mạnh mẽ nhất mà ta từng biết. Nhưng đôi khi, chàng cũng cần nghỉ ngơi, biết không?"
Hình ảnh nàng đứng chắn trước mặt hắn, đối mặt với nòng súng để toàn thân rung rẩy vẫn không lui bước , chỉ để bảo vệ hắn khi hắn bị trọng thương. "Ngạo Thiên, ta không cần chàng phải là anh hùng. Ta chỉ cần chàng sống.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ. Hơi ấm đó, nụ cười đó, ánh mắt đó... đều đã biến mất mãi mãi.
"Ta thật vô dụng!" Ngạo Thiên gào lên, tiếng gào của hắn vang vọng khắp căn phòng, hòa vào tiếng sấm ngoài trời.
Trong khoảnh khắc đó, mọi cảm giác tội lỗi, căm phẫn và đau đớn trỗi dậy như sóng thần nhấn chìm tâm trí hắn. Một luồng khí tức mạnh mẽ từ cơ thể Ngạo Thiên bộc phát, khiến mọi vật xung quanh rung chuyển.
Sức mạnh cuồng nộ từ Ngạo Thiên lan tỏa, những mảnh vỡ kính từ cửa số rung lên rồi vụn nát, bay tứ tung trong không khí. Căn phòng vốn đã lạnh lẽo giờ như chìm vào cơn bão của năng lượng. Ánh sáng xanh dương rực rỡ bao phủ toàn thân hắn, luồng khí ấy tựa như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Thiên địa cũng thay đổi, bầu trời đêm đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn kéo đến che kín ánh trăng. Những tia chớp lóe sáng, như phản chiếu cơn giận dữ và đau đớn của hắn.
Ngạo Thiên ngửa đầu, đôi mắt rực sáng, tựa như hai ngọn lửa bùng cháy. Trong đôi mắt ấy, không còn gì ngoài căm thù và quyết tâm trả thù.
Lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng vỗ tay chậm rãi.
Tới nhanh hơn ta nghĩ đấy, Ngạo Thiên."
Ngạo Thiên quay phắt lại, ánh mắt xanh lạnh lẽo như dao găm chiếu thẳng vào bóng dáng người đang đứng dựa lưng vào tường.
"Âm sát!" Ngạo Thiên nghiến răng, sát khí cuồn cuộn bốc lên.
Tại sao ,Tại sao..người làm làm những việc này từ trong cổ họng của ngạo thiên âm thanh phát ra những tiếng gọi của địa ngục, cái giọng khàng đặc cộng thêm ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch mặc khiến hắn giống như ác ma.
Bạch mặc đứng dựa lưng vào tường, khuôn mặt đeo lớp mặt nạ, chỉ để lộ đôi như đầm sâu không đáy, hắn nhún vai, chậm rãi nói ai biết có lẽ vì thích, sao đó hắn bậc cười haha , xin lỗi vì giết nữ nhân của ngươi nhưng cảm giác nhìn người khác đau khổ lại khiến ta thấy khá thú vị đấy.
Ánh mắt Ngạo Thiên càng trở nên lạnh lẽo hơn, hơi thở hắn gấp gáp nhưng mang theo từng luồng sát ý ngập trời. Mỗi từ hắn nói ra đều như lưỡi dao sắc bén, cắt qua không khí:
“Thú vị? Ngươi nghĩ việc này là thú vị sao?"
Bạch Mặc nhún vai, ngữ điệu nhàn nhã như đang trò chuyện về thời tiết: “Đương nhiên. Thấy ngươi quằn quại trong đau khổ, thấy sự bất lực trong đôi mắt ngươi... tất cả đều rất đáng giá.” Hắn dừng lại, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. “Nhưng ngươi biết điều gì thú vị hơn không? Đó là chính ta sẽ từ từ giết hết người thân yêu của ngươi."
Câu nói như một ngọn lửa châm ngòi cơn bão cuồng nộ trong lòng Ngạo Thiên, hắn nhẹ nhàng đặc mộng kì xuống , sao đó hắn từng bước tiến tới, Ánh sáng xanh bùng lên từ cơ thể Ngạo Thiên, mang theo uy áp khủng khiếp làm rung chuyển cả căn phòng. Đôi mắt hắn giờ đây giống như hai ngọt lửa xanh, nơi sự giận dữ và thù hận cuồn cuộn xoay tròn, chỉ chờ cơ hội để bùng phát.
Mỗi bước chân hắn tiến về phía Bạch Mặc, mặt đất dưới chân rạn nứt từng mảng lớn, lan ra như mạng nhện. Luồng năng lượng xanh từ cơ thể hắn cuộn trào, tựa như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, không thể kìm nén.
Từng bước đi như đếm ngược đến sự hủy diệt, Ngạo Thiên khẽ nói, từng từ phát ra đều ẩn chứa sự giận dữ không gì ngăn cản nổi:
“Âm sát, Hôm nay chắc chắn là ngày tử của ngươi.”
Bạch mặc lúc này cũng không cợt nhả nữa ánh mắt hắn nheo lại, hắn chậm rãi rút asur ra áp lực từ khí đè lên người Bạch mặc khiến hắn nhiếu mày, mặc dù không ảnh hưởng gì lắm nhưng Bạch mặc bất ngờ với tốc độ phát triển của hắn.
Chịu được boom nổ chỉ trọng thương trong khoảng thời gian ngắn lại lành lại nhanh như vậy, e rằng lão già đó đã làm gì tên này, Bạch mặc âm thầm tính toán, trước tiên cứ vậy đi.
Lúc này ngạo thiên cũng lao tới nấm đấm mang theo kình phong lao tới Bạch mặc nắm đấm của Ngạo Thiên rực sáng ánh xanh, mang theo một sức mạnh kinh thiên động địa, xé toạc không khí, tạo thành tiếng nổ lớn vang dội khắp căn phòng. Hắn lao thẳng về phía Bạch Mặc, như một tia chớp xanh cắt ngang không gian, sát khí tỏa ra dày đặc.
Bạch Mặc ngay lập tức lùi lại nửa bước, thanh kiếm trên tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Hắn xoay người, vung kiếm chém ngang, tạo ra một đường kiếm sắc bén, đường kiếm va chạm với nấm đấm.
ẦM!
Quyền và kiếm va chạm, tạo ra tiếng kim thiết từ vụ va chạm đẩy cả hai bật ra xa, những mảnh vỡ từ trần nhà rơi xuống không ngừng, căn phòng rung chuyển như sắp sụp đổ.
Ngạo Thiên không dừng lại, hắn tiếp tục lao tới, mỗi bước chân khiến mặt đất nứt toác. Tay phải hắn vung ra một quyền khác, lần này ánh sáng xanh tụ lại thành một vòng xoáy năng lượng, cuốn theo sức mạnh nghiền nát tất cả.
Bạch Mặc nghiến răng, hắn giơ thanh kiếm lên chắn.
Ầm!
Ngạo Thiên đập thẳng vào thanh kiếm, sức mạnh khủng khiếp khiến Bạch Mặc trượt dài về phía sau, đôi chân cày nát mặt sàn bê tông , Bạch mặc thuận thế đâm người vào cửa sổ kính nhảy ra ngoài,Gió rít mạnh bên tai, tiếng kính vỡ tan vang vọng giữa không gian.
Ngay khi rơi khỏi tòa nhà, Bạch Mặc dùng thanh Asur đâm mạnh vào tường, tạo ra những tia lửa lóe sáng khi lưỡi kiếm ma sát với bề mặt bê tông. Lực ma sát chặn đà rơi tự do của hắn, để hắn có thể trượt xuống với tốc độ kiểm soát được.
Bạch Mặc đập mạnh lưng vào bức tường bê tông, hai chân trượt trên bề mặt tường, ma sát tạo ra những tia lửa rực sáng giữa đêm tối. Toàn bộ cơ thể hắn nghiêng ngả trong lúc trượt xuống, nhưng mỗi cú va chạm lại được hắn khéo léo lợi dụng để giảm tốc độ.
Hắn rút ra nút bấm không do dự bấm ngây lập tức, từ trên tầng 15 Tiếng Đùng! Vang lên những mãng bên tông rơi xuống, từ các tầng các bình dầu Bạch mặc đã để sẵn từ trước bắt đầu bóc cháy dữ dội , ngọn lửa ngây lập tức lan ra các tầng lầu.
Ps: đọc thì cho tác xin 1 like , comment tiếp thêm động lực
Đăng bởi | tothan |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 2 |