Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm dài

Tiểu thuyết gốc · 1761 chữ

Lúc này, Bạch Mặc đã trượt gần đến mặt đất, thanh kiếm Asur trong tay hắn vẫn cắm sâu vào bề mặt tòa nhà, tạo thành một vệt dài đen kịt trên tường. Áp lực từ cú trượt khiến tay hắn tê rần, nhưng đôi mắt vẫn bình tĩnh, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh phía trên.

Bạch Mặc thấy sắp chạm đất, không do dự, lập tức nhấn mạnh thanh Asur sâu vào tường. Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, lực cắm của thanh kiếm tạo thành những tia lửa bắn tung tóe. Nhờ lực ma sát, tốc độ rơi của hắn giảm mạnh, chỉ còn lại âm thanh rít chói tai vang vọng khắp khu vực.

Két… KÉT!

Ngay khi vừa tiếp đất, Bạch Mặc dồn lực xuống hai chân, cơ thể hơi khuỵu nhưng giữ được thăng bằng hoàn hảo. Hắn rút mạnh thanh Asur khỏi tường, xoay người lại nhìn lên cao.

Sao đó, Bạch Mặc không chút do dự chạy đi. Ở lại lâu cũng chẳng mang lại điều gì tốt lành, hắn thầm suy tính, ánh mắt lóe lên sự cẩn trọng.

“Không ngờ tên đó lại mạnh lên nhanh như vậy…” Bạch Mặc tự lẩm bẩm, đôi chân nhanh nhẹn lướt qua những con ngõ hẹp, cố gắng tạo khoảng cách an toàn. Mặc dù kế hoạch xảy ra biến cố, nhưng tổng thể vẫn nằm trong dự liệu của hắn.

“Dù sao, không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra đúng ý mình.” Hắn nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.

Bạch Mặc đã chuẩn bị đường lui từ trước. Những gì hắn sắp làm vốn được dành cho lão già kia, nhưng không ngờ lại phải sử dụng để đối phó với Ngạo Thiên. Hắn vẫn còn hai con át chủ bài trong tay.

ẦM!

Bạch mặc quay đầu nhìn phía xa Làng khí Xanh lúc này cũng chuyển qua Xanh đậm khí bao Quanh cả tầng 15, Bạch mặc lấy ống dòm từ không gian hệ thống ra , Hắn thấy được Ngạo thiên đang ôm Mộng kì đi xuống.

Sao lớp mặc nạ vẽ mặt Bạch mặc lúc này hết sức âm trầm, phiền phức thật, nhưng không sao mục đích chính đã đạt được, chỉ cần cẩn trọng hơn với Thiên Ý, và lão già kia hơn là được.

Bạch Mặc thu ống nhòm lại, ánh mắt lạnh lùng lóe lên tia toan tính. Gió đêm thổi qua, làm tấm áo khoác đen của hắn tung bay, tạo thành một bóng hình u ám giữa khu vực tàn phá.

Lúc này mới thấy được tay Bạch mặc vẫn còn hơi rung , dù sao trượt từ tầng 15 xuống ảnh hưởng gì cũng không có chắc chắn là giả, Nhất giai(Trung kì) cũng hơn người phàm thôi, nếu muốn nhảy từ tầng 15 xuống ít cũng Nhất giai(Đỉnh phong), Bạch mặc Quay đầu đi tiếp, đúng là chặn đường sao này rất dài a.

Lúc này trên nốc tòa nhà, một Người Đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế nhìn về phía tòa nhà Đang bốc cháy, đứng sao lão là người Đàn ông mang trang phục Quảng gia , lúc này người trung niên cũng cất lời đúng là thú vị không ngờ tên nhóc Ngạo thiên lại mạnh như vậy, lúc này người quảng gia cũng cất lời, thưa lão gia người có cần gặp hắn không.

"Đương nhiên phải gặp," người đàn ông trung niên khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó đoán. "Một quân cờ như vậy, sao lại không đáng để đích thân ta gặp mặt?"

"Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay." Người quản gia nhẹ nhàng đáp lời, sau đó rút điện thoại ra liên lạc.

Người đàn ông trung niên đứng dậy, ánh mắt hướng về ngọn lửa, ánh mắt đầy suy tư.

Lúc này trong đám cháy Ngạo thiên đang bế mộng kì đi xuống, so với việc đuổi theo Bạch mặc Ngạo thiên chọn ở lại với Mộng kì, từng bước chân hắn đi xuống từng tầng cầu than rực lửa, nhưng những ngọn lửa này không thể ảnh hưởng ngạo thiên hay xác mộng kì.

Một màn sáng xanh nhạt Bao quanh ngạo thiên và mộng kì, màn sáng xanh giữ cho cơ thể mộng kì nguyên vẹn nhất có thể, vết chém của Bạch mặc bây giờ đã khép lại, chỉ để vết chém dài trên mặt.

Ánh mắt Ngạo thiên bây giờ không còn tức giận cũng không còn ngạo ý, mà chỉ còn sự vô thần, nhưng trong sự vô thần này nếu nhìn kỹ bên trong nội tâm là một con thú hoang đang dần thức tỉnh, khi nó thức tỉnh không ai có thể cản được.

Ngạo Thiên bước ra khỏi tòa nhà rực lửa, từng bước chân vững chãi trên mặt đất. Không khí ban đêm lạnh lẽo, nhưng màn sáng xanh nhạt bao bọc hắn và Mộng Kỳ vẫn tỏa ra hơi ấm dịu dàng, tạo thành một khoảng không gian tĩnh lặng giữa khung cảnh hỗn loạn.

Đôi mắt vô thần của hắn hướng về phía trước, từng bước chậm rãi nhưng mang theo sự kiên định không thể lay chuyển. Trong lòng Ngạo Thiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Đưa cô ấy đến nơi đã hẹn, nơi chỉ thuộc về hai chúng ta."

Từ phía xa, chiếc xe Rolls-Royce đen bóng đậu trong bóng tối. Người đàn ông Trung niên nhìn về phía Ngạo thiên, Thưa Lão gia có cần lại gần gặp hắn không?.Không để hắn một lúc đi giờ chưa phải lúc , cứ đi theo hắn mà xem tình hình.

Ngạo Thiên bước từng bước nặng nề trên con đường vắng lặng, màn đêm phủ xuống như một tấm rèm đen che giấu mọi ánh mắt tò mò. Những tòa nhà xung quanh loang lổ ánh sáng từ vụ cháy lớn phía sau, nhưng dường như chẳng ai dám tiến lại gần khu vực này.

Hắn vẫn bế Mộng Kỳ, cơ thể cô mềm nhũn như không còn sự sống. Vết chém trên khuôn mặt cô khiến từng giọt máu khô lại, để lại dấu vết hằn sâu trên làn da tái nhợt. Ngạo Thiên không nói một lời, nhưng ánh mắt hắn như biển sâu, không gợn sóng mà chứa đựng sự lạnh lẽo thấu xương.

Một lúc sao ngạo thiên cũng đi ra vùng ngoại ô ,ngạo Thiên tiếp tục bước đi, đôi chân không chút ngừng nghỉ, dẫn hắn và Mộng Kỳ ra khỏi sự ồn ào và hỗn loạn của thành phố. Gió đêm ở vùng ngoại ô lạnh buốt, từng đợt thổi qua như muốn xua tan hơi ấm cuối cùng trên cơ thể hắn.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Ngạo Thiên băng qua những cánh đồng cỏ hoang sơ, nơi chỉ còn tiếng côn trùng rả rích làm bạn đồng hành. Hắn biết rằng nơi hắn sắp đến là một địa điểm bí mật, chỉ có hắn và Mộng Kỳ mới biết được.

Hắn bước chân vào một bãi đất trống nằm giữa cánh đồng cỏ hoang. Ánh trăng mờ nhạt soi rọi khung cảnh tĩnh lặng, khiến mọi thứ như phủ một lớp ánh bạc mờ ảo. Xung quanh, những cây cỏ dại cao ngang đầu gió nhẹ đung đưa, tạo thành những âm thanh xào xạc như lời thì thầm của thiên nhiên.

Giữa không gian ấy, hàng trăm con đom đóm bất ngờ xuất hiện, ánh sáng xanh nhạt của chúng lung linh như những ngôi sao nhỏ trên mặt đất. Chúng bay lượn quanh Ngạo Thiên, như muốn chào đón sự xuất hiện của hắn và Mộng Kỳ. Mỗi bước chân Ngạo Thiên tiến về phía trước, những con đom đóm lại bay theo, ánh sáng của chúng hòa quyện với màn sáng xanh nhạt bao bọc hai người, tạo thành một khung cảnh huyền diệu đến khó tin.

Ở trung tâm bãi đất trống, một cây đại thụ cổ thụ đứng sừng sững, tỏa ra một cảm giác yên bình. Những chiếc lá trên cây khẽ rung rinh trong gió, như đang đợi chờ ai đó từ lâu. Dưới gốc cây, một tảng đá lớn phẳng lì được ánh trăng chiếu sáng, khiến nó trông giống như một chiếc bàn bằng bạc.

Ngạo Thiên bước đến gần, ánh mắt vô thần của hắn dừng lại trên tảng đá. Hắn nhẹ nhàng đặt Mộng Kỳ xuống, cẩn thận điều chỉnh tư thế để cô trông thoải mái nhất. Màn sáng xanh vẫn bao bọc lấy cô, ánh sáng yếu ớt nhưng ổn định, giữ lại chút hơi ấm cuối cùng trên cơ thể yếu ớt ấy.

Gió đêm thổi qua, làm lay động những tán lá trên cây đại thụ. Một vài chiếc lá vàng rụng xuống, xoay tròn trong không khí trước khi đáp xuống mặt đất. Những con đom đóm vẫn không ngừng lượn quanh, ánh sáng dịu dàng của chúng khiến không gian như bước ra từ một giấc mơ.

Ngạo Thiên ngồi xuống bên cạnh Mộng Kỳ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía chân trời. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng và những con đom đóm bay lượn.

Sao một lúc ngẫn ngơ Ngạo thiên cũng đứng dậy, Hắn lặng lẽ quỳ xuống trước tảng đá, đôi tay đầy chai sạn bắt đầu cắm sâu vào lớp đất mềm dưới gốc đại thụ. Mỗi cú đào, đất cát bị hất tung, tạo thành từng đụn nhỏ xung quanh. Gió đêm thổi mạnh, nhưng hắn không hề dừng lại, đôi mắt vô thần chỉ tập trung vào công việc trước mặt.

Một lúc sau, hố đất đã đủ sâu, Ngạo Thiên dừng tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mộng Kỳ đang nằm yên trên tảng đá. Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng bế cô lên, từng cử chỉ đều toát lên sự cẩn thận hiếm thấy. Mộng Kỳ vẫn được màn sáng xanh bao bọc, ánh sáng ấy phản chiếu lên gương mặt cô, khiến cô như một thiên thần đang ngủ say.

Ngạo Thiên đặt cô xuống hố đất, bàn tay hắn run nhẹ khi chỉnh lại tư thế cho cô. Nhìn khuôn mặt tái nhợt với vết chém dài, hắn khẽ nhắm mắt, hơi thở nặng nề. Một ký ức lướt qua tâm trí hắn, nhưng hắn nhanh chóng gạt đi, để lại chỉ là ánh mắt trống rỗng như trước.

Bạn đang đọc Ta thật sự là ác nhân? sáng tác bởi tothan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tothan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.