Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình Minh

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Ngạo Thiên quỳ xuống bên gò đất, đôi tay chai sạn nhẹ nhàng đẩy từng nắm đất trở lại hố. Hắn không vội vàng, mỗi nắm đất đều được đặt xuống như thể sợ làm tổn thương người nằm bên dưới.

Từng lớp đất dần phủ kín thân thể Mộng Kỳ, màn sáng xanh bao bọc lấy cô cũng dần mờ đi, hòa lẫn vào ánh sáng yếu ớt của mặt trăng. Gương mặt cô, tái nhợt nhưng yên bình, là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi đất hoàn toàn che phủ.

Bàn tay Ngạo Thiên khựng lại một chút khi chỉ còn một nắm đất cuối cùng. Hắn cầm lấy nó, nắm chặt trong tay như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng của cô. Nhưng cuối cùng, hắn cũng thả nó xuống, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Khi hố đã được lấp đầy, Ngạo Thiên dùng cả hai tay đắp gọn gò đất, cẩn thận vuốt phẳng bề mặt. Hắn lùi lại một bước, ánh mắt dừng lại trên gò đất nhỏ trước mặt.

Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu một lúc lâu. Sau đó, hắn đứng dậy, nhấc tảng đá lớn đã được khắc sẵn hai chữ “Mộng Kỳ” lên, đặt ngay ngắn trên đỉnh gò đất.

Hắn nhìn tảng đá, ánh mắt vô hồn nhưng sâu trong đó lại có một thứ gì đó không thể diễn tả. Là hối tiếc? Là tức giận? Hay là sự trống rỗng của một người đã mất đi điều duy nhất có ý nghĩa?

"Ngươi ở lại đây," Ngạo Thiên thì thầm, giọng nói khàn khàn như mang theo sự mệt mỏi của cả một kiếp người. "Ta sẽ không quay lại. Nhưng ngươi... hãy ngủ yên."

Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào hai chữ trên tảng đá. Đôi mắt khép lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhanh chóng bị gió cuốn đi trong đêm tối.

Lúc ngạo thiên muốn quay lưng đi thì từ phía sao một giọng nói khàng đặc vang lên xin chào ta có vẻ đến không đúng lúc lắm.

Từ trong bóng tối, một nhóm người xuất hiện. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt trầm ổn, tay cầm một cây gậy kim loại. Sau lưng ông ta là ba kẻ khác, dáng người lực lưỡng, ánh mắt sắc bén.

Ngạo Thiên khựng lại, không quay đầu, chỉ hơi nghiêng người để tai lắng nghe rõ hơn. Giọng nói khàn đặc kia mang theo một chút chế giễu, nhưng không có sát ý rõ ràng. Hắn nhìn về phía trước, đôi mắt trống rỗng thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo.

"Từ chối quay lại nhìn à? Ta thấy ngươi đang buồn, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi có thể coi thường người khác," người đàn ông trung niên cười nhạt, giọng nói kéo dài như đang muốn thử phản ứng.

Ngạo Thiên xoay người lại chậm rãi, ánh mắt bình thản nhưng đầy áp lực rơi thẳng lên người đối diện. Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn, để lộ vết máu khô rải rác và đôi mắt vô thần khiến người ta cảm thấy bất an.

"Ngươi là ai?" Ngạo Thiên hỏi, giọng nói khàn đục nhưng lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.

Người trung niên bất giác lùi lại một bước, vẽ mặt lúc này không còn thông dong như trước ,Hắn thậm chí chưa động tay, nhưng áp lực tỏa ra từ cơ thể đã khiến đối phương cảm nhận rõ ràng rằng, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng sẽ khiến nơi này biến thành địa ngục.

Nhưng người trung niên cũng không phải kẻ ngốc gặp một kẻ mạnh như vậy, sao lại có thể đặc tính mạng cho người khác được, lúc này từ sao lưng hai người đàn ông bước ra đứng kế bên người trung niên.

Người trung niên cũng cũng ngây lập tức lấy lại sự bình tĩnh, dù sao áp lực nhất thời thôi, lúc này ông ta cũng trậm rãi nói, có chút thất lễ khi gặp cậu bây giờ, giọng ông ta bình thản nói tiếp.

Giới thiệu một chút chắc cậu cũng nghe qua Vương gia , một trong tam đại gia tộc rồi nhỉ, ta phó gia chủ Vương gia, Ta tên Vương kỳ rất hân hạnh đã gặp cậu, ông ta nói với giọng triều mến nhưng bên trong là đầy toán tính.

Lúc này trong ánh mắt ngạo thiên cũng có chút thần thái trở lại, đôi mắt không còn ảm đạm vô quan như trước, người con còn lại hắn yêu đang ở đấy sao có thể không quan tâm cơ chứ, nhưng hắn lại lóe lên sự cảnh giác , hắn cũng không ngu, thân phận lớn như thế gặp hắn chắc chắn có vấn đề.

"Ngươi tìm ta có việc gì?" Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sức ép vô hình, như thể từng từ ngữ đều nặng tựa ngàn cân.

Vương kỳ giọng bình thản pha chút , tự đắc trả lời ta tới đây để hợp tác với cậu Ngạo thiên.

Ánh mắt Ngạo Thiên vẫn sắc lạnh như băng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai. Hắn chậm rãi đáp, từng chữ một như muốn nghiền nát không khí:

"Hợp tác? Một kẻ như ta, lại xứng để Vương gia hợp tác sao? Ngươi muốn gì, nói thẳng đi."

Vương Kỳ cười khẽ, vẻ mặt không đổi, nhưng trong đôi mắt lóe lên tia thâm sâu khó lường, đúng vậy ta cần cậu làm một số việc, đơn giản thôi nhưng tôi không thể tiếc lộ sớm được, Vương kỳ nheo mắt lại.

Tất nhiên tôi cũng sẽ cho cậu những gì cậu muốn , như thông tin về âm sát, bảo vệ người cậu thương, tiền bạc, quyền lực.... Chỉ cần cậu muốn tôi đều có thể đáp ứng.

Nghe tới đây ánh mắt Ngạo thiên không do dự đồng ý, chỉ cần giết được âm sát hắn việc gì cũng làm, cho dù chỉ có thông tin y chăng nữa hắn cũng không do dự đồng ý.

Tới đây chúng ta cũng biết được một trong các ý đồ của Bạch mặc, đúng vậy chính là chọc điên ngạo thiên, so với một tên lý trí suy nghĩ kĩ càng, thì một tên toàn cơ bắp mất đi lý trí dễ giải quyết hơn.

Quay lại với Vương Kỳ ,nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngạo Thiên chuyển thành quyết đoán, liền mỉm cười hài lòng, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay. Ông ta gật đầu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:

"Ta biết cậu sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn. Vậy thì, từ giờ chúng ta chính là đối tác."

Ngạo thiên nhìn ông ta lạnh lùng được rồi, ông có thể đi rồi tôi muốn ở với mộng kì, Vương kỳ cười khẽ được được vậy tạm biệt nếu cậu muốn gặp tôi chỉ cần gọi điện là được, nói xong Vương kỳ móc từ trong túi áo một chiếc điện thoại quăn cho Ngạo thiên.

Ngạo Thiên bắt lấy chiếc điện thoại mà không nói gì thêm. Đôi mắt hắn lướt qua vật nhỏ bé trong tay, rồi lạnh nhạt bỏ nó vào túi áo mà không thèm liếc nhìn lần thứ hai.

Vương Kỳ quay lưng, dẫn theo đám thuộc hạ rời đi, nhưng ánh mắt ông ta trước khi biến mất trong bóng tối lại lóe lên sự thâm hiểm. Bước chân của cả nhóm dần nhỏ lại, hòa vào không gian tĩnh lặng của khu rừng, chỉ còn lại một mình Ngạo Thiên đứng trước gò đất.

Hắn quay lại, ánh mắt dịu đi đôi chút khi nhìn thấy tảng đá khắc tên “Mộng Kỳ.” Hắn cúi người ngồi xuống, ngón tay khẽ lướt qua những đường khắc trên đá như muốn ghi nhớ sâu thêm hình ảnh này vào tâm trí.

Ánh bình minh len lỏi qua những tán cây, trải dài một màu vàng nhạt lên cảnh vật xung quanh. Gò đất nhỏ trước mặt như được khoác lên một lớp ánh sáng dịu dàng, đối lập hoàn toàn với bầu không khí nặng nề trong lòng Ngạo Thiên.

Hắn ngồi đó, bất động, như một pho tượng đá hòa lẫn vào không gian tĩnh lặng. Gió sớm thổi qua, mang theo hơi lạnh buốt, nhưng lại không thể chạm đến trái tim đã nguội lạnh của hắn.

"Mộng Kỳ..." Ngạo Thiên thì thầm, giọng nói khàn đặc và trầm thấp, như tiếng gió rít qua những khe núi.

Hắn cầm lấy một nhánh hoa dại bên cạnh, nhẹ nhàng đặt lên gò đất. Nhánh hoa nhỏ bé, mong manh, nhưng trong mắt hắn lại như vật quý giá nhất thế gian.

Ánh mắt Ngạo Thiên từ dịu dàng dần trở nên sắc bén. Hắn đứng dậy, vươn người nhìn về phía xa, nơi ánh mặt trời đang lên cao, soi sáng cả con đường phía trước.

"Ta sẽ không tha thứ..." Giọng hắn vang lên, không lớn, nhưng mang theo sự kiên định tuyệt đối.

Ps: đọc tới đây mà không like , comment xứng đáng bị chém

Bạn đang đọc Ta thật sự là ác nhân? sáng tác bởi tothan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tothan
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.