Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dán Hộp Diêm

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Chương 10: Dán Hộp Diêm

Nhị gia đang nhai ngô nướng, trong nhà những người không đi làm thì buổi sáng không có gì ăn. Thời buổi này, một ngày có hai bữa ăn đã được coi là khá rồi.

“Nhị gia đang ăn à?”

“Là Ích Dân đó à? Có chuyện gì vậy?” Nhị gia ngạc nhiên nhìn Chu Ích Dân.

Chu Ích Dân đưa mấy quả trứng gà cho Nhị nương, cười nói: “Nhị nương, mấy quả trứng này để lại cho cả nhà dùng nhé, cháu có việc muốn nhờ nhị gia.”

Nhị nương vui mừng khôn xiết, vội vàng nhận lấy trứng: “Được, hai người cứ nói chuyện.”

Vì là nhờ vả chồng bà nên nhận vài quả trứng cũng cảm thấy yên tâm. Trứng gà trong mắt nhiều người có giá trị dinh dưỡng tương đương với thịt, nên người ta thường gọi là "trứng thịt".

“Nhị gia, chú có quen ai làm nghề sửa nhà không?” Chu Ích Dân hỏi thẳng.

Ồ?

Nhị gia ngạc nhiên: “Quen chứ, người ở phố bên cạnh. Sao, Ích Dân định sửa nhà à?”

Nếu không nhớ nhầm thì nhà của Chu Ích Dân có hai gian, trông không có vấn đề gì, vẫn có thể ở được. Thời buổi này, mọi người đã quen sống tiết kiệm, chỉ cần ở tạm được là không ai muốn làm lại.

Chu Ích Dân gật đầu: “Vâng! Cháu muốn sửa sang nhà cửa cho tốt hơn. chú cũng biết rồi đấy, cháu sắp đến tuổi tìm đối tượng kết hôn, nên…”

Nhị gia gật đầu, đã hiểu.

Quả thật nếu sắp cưới vợ, thì sửa sang nhà cửa cũng là việc nên làm.

“Lát nữa chú đi làm sẽ qua nhà người đó, để chú nhắn anh ta đến tứ hợp viện gặp cháu bàn chuyện. Hôm nay cháu không cần đến xưởng sớm đúng không?”

“Cháu rảnh, hôm nay có đến xưởng hay không cũng không sao. Nhờ chú giúp cháu chuyện này nhé.”

Nhị gia có chút ngưỡng mộ, làm nghề thu mua thật sướng!

“Được rồi, chú đi ngay bây giờ, cháu cứ ở nhà đợi.”

Nói xong, nhị gia một tay cầm ngô nướng, một tay cầm hộp cơm rồi ra ngoài.

Không để Chu Ích Dân phải đợi lâu, một người đàn ông trông bụi bặm bước vào tứ hợp viện, do Nhị nương dẫn vào.

“Ích Dân, đây là thầy Cố, hai người nói chuyện nhé.”

"Cảm ơn Nhị nương!"

Chu Ích Dân tiện tay lấy ra một gói thuốc lá Đại Tiền Môn, rút một điếu đưa cho thầy Cố: "Thầy Cố, cảm phiền thầy đi một chuyến, hút một điếu đi."

Thầy Cố cười nói: "Có gì mà phiền hay không phiền chứ? Chúng tôi sống nhờ nghề này, phải cảm ơn các ông chủ đã cho việc mà làm. Đồng chí, cậu định làm như thế nào? Có ý tưởng gì không?"

Chu Ích Dân dẫn thầy vào nhà và bắt đầu trình bày ý tưởng trang trí của mình.

Trước hết, phải làm lại nền nhà gồ ghề, có thể là lát xi măng hoặc gạch lát sàn.

Thứ hai, muốn làm cho căn phòng sáng sủa hơn, cửa sổ cần mở to ra hoặc làm thêm một cửa sổ mới, tường cũng cần được sơn lại.

"Thầy có làm được trần giả không?" Chu Ích Dân hỏi.

Thầy Cố gật đầu: "Được chứ! Không phải việc gì khó, chủ yếu là cậu muốn dùng vật liệu gì thôi."

Đừng tưởng trần giả là cái gì cao cấp, hay nghĩ rằng nó chỉ mới xuất hiện gần đây.

Thực ra, nó đã có từ hàng trăm năm trước. Trần giả, nói đơn giản là một cách trang trí trần nhà để cải thiện không gian sống.

Từ thời cổ đại, con người đã rất chú trọng đến việc trang trí trần nhà, trong đó "tảo tĩnh" là một kiểu kiến trúc phổ biến nhất. Tảo tĩnh có hình dáng độc đáo, thường là mặt lõm hình vuông, đa giác hoặc tròn, xung quanh trang trí hoa văn, điêu khắc và sơn màu, là tinh hoa của kiến trúc cổ đại Trung Quốc.

Trong thời cận đại của Trung Quốc, các vật liệu trần giả khá đơn giản, như dùng bao tải dệt hoặc giấy nhựa nhiều màu, chủ yếu làm từ sợi nylon và keo dán. Trần nhà nhìn không đẹp và tính thực dụng cũng kém.

Đến thập niên 1950, trần vôi bắt đầu phổ biến, dùng vôi trắng để sơn lên trần nhà làm từ bê tông đúc sẵn. Tuy nhiên, trần vôi có nhiều khuyết điểm, bề mặt thô ráp, dễ mốc và đen.

"Chọn vật liệu nhẹ, kiểu dáng sáng sủa là được."

Thầy Cố nghe xong gật đầu, hiểu được phong cách mà chủ nhà muốn hướng tới là "sáng sủa."

Tiếp theo là làm nhà vệ sinh.

"Như vậy phải lắp thêm một đường ống thoát nước, chi phí có thể hơi cao, và cần báo cho ban quản lý khu phố." Thầy Cố nhắc nhở.

"Không sao! Thầy Cố cứ làm, tính xem hết bao nhiêu tiền."

Thấy chủ nhà đã quyết, thầy Cố cũng không nói thêm.

"Bao trọn gói cả vật liệu và công thợ, khoảng 400 đồng! Chủ yếu là do vật liệu cậu chọn hơi đắt." Thầy Cố giải thích. Ví dụ như sàn nhà, do anh muốn lát gạch, lại còn loại sáng bóng, thì giá sẽ không rẻ.

Thêm vào đó là hệ thống ống thoát nước cho nhà vệ sinh, cũng khá tốn kém.

“Được rồi! Tôi đưa trước 200, xong việc sẽ thanh toán nốt 200 còn lại. Khi nào có thể bắt đầu công việc?” Mức giá này nằm trong dự liệu của Chu Ích Dân.

“Lúc nào cũng có thể bắt đầu được, chỉ cần xem ông chủ muốn khởi công lúc nào thôi. Ít nhất thì phải dọn đồ đạc trong nhà đi đã.”

“Vậy để ngày mai bắt đầu nhé! Đồ đạc trong nhà tôi sẽ dồn vào một phòng, mấy anh làm xong một bên thì chuyển đồ sang, rồi làm tiếp bên kia. Tôi biết quy tắc rồi, buổi trưa tôi sẽ lo một bữa cơm, mấy anh qua nhà Nhị nương đối diện mà ăn, tôi sẽ sắp xếp.”

“Cũng được, không vấn đề gì!” Họ thích nhất là gặp những ông chủ sòng phẳng như Chu Ích Dân, không tính toán chi li.

Chu Ích Dân rút ra 200 đồng, đếm lại cùng thầy Cố, sau khi tiễn thầy ra về, anh lại qua nhà Nhị nương. Nhị nương lúc này đang dán bao diêm.

Dán bao diêm là công việc vặt mà phường phân cho các hộ gia đình khó khăn, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đỡ đần phần nào chi phí gia đình.

“Nhị nương, cháu vừa bàn xong với thầy Cố rồi. Không phải phải lo một bữa cơm trưa cho người ta sao? Cháu muốn nhờ thím nấu ăn giúp, khi nào xong việc thì họ qua nhà ăn. Đến lúc đó, cháu sẽ gửi thím 5 đồng, hoặc 5 cân thịt, được không?”

Nghe đến đây, Nhị nương vui mừng khôn xiết.

Quá được chứ còn gì nữa!

Phải biết rằng, dán bao diêm kiếm được rất ít tiền. Dán một nghìn cái chỉ được có 6 hào.

Không nghe nhầm đâu, dán một nghìn cái bao diêm chỉ được có 6 hào, dán mười nghìn cái mới được 6 đồng.

Đừng nghĩ rằng dán bao diêm đơn giản, tuy không đòi hỏi kỹ thuật nhưng cũng không phải việc dễ dàng.

Những chiếc bao diêm nhỏ xíu, dán nó cần rất nhiều công đoạn.

Đầu tiên phải pha hồ dán, hồ để dán hộp trong phải loãng, còn hồ để dán hộp ngoài thì phải đặc hơn một chút.

Khi dán hộp trong, phải chia giấy dài thành mười dải và xếp thành một hàng. Sau đó, dùng cọ lông mềm quét đều hồ lên, rồi dán từng dải giấy nhỏ lên từng dải giấy dài, lần lượt gỡ ra, dán mép phải trước rồi dán phần nối, để phần bên trái trên bàn chờ khô.

Bước tiếp theo là đặt hộp trong đã dán vào một cái khuôn gỗ nhỏ, rồi đặt thêm một tấm gỗ nhỏ hình vuông vào, dùng ngón tay trượt để dán kín đáy hộp, sau đó lấy khuôn ra và phơi khô.

Dán hộp ngoài thì đơn giản hơn. Hộp ngoài được in trên tấm bìa lớn, xếp thành hàng ngang dọc, mỗi tấm có 50 chiếc.

Dùng dao khía nhẹ để cắt tấm bìa, rồi tách từng chiếc hộp ra. Khi dùng đến, lấy một chồng giấy vỏ hộp, lần lượt tách từng chiếc, dùng que tre quét hồ lên, rồi gập lại và giữ trong vài giây để dán kín miệng.

Cuối cùng, phơi khô hộp trong và hộp ngoài rồi lồng vào nhau là coi như đã hoàn thành.

Mà chỉ cần nấu vài bữa cơm trưa đã kiếm được 5 đồng, ai mà không thích?

“Vậy thím muốn 5 cân thịt.”

Có lựa chọn thì tất nhiên phải chọn 5 cân thịt rồi!

Chu Ích Dân gật đầu: “Được thôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Ta Có Một Cửa Hàng Thần Kỳ (Dịch) của Mèo Cày Bóng Tối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.