Khoan Giếng
Chương 16: Khoan Giếng
Chu Ích Dân bắt đầu vẽ cho ông bà nội của mình một bức tranh tương lai tươi sáng.
Thực sự mà nói, người già rất thích nghe những lời này.
Quả đúng như vậy, ông bà lão nghe cháu trai lớn sửa nhà và chuẩn bị kết hôn, rồi sẽ sinh thêm chắt cho họ, trong đầu họ đã bắt đầu mơ mộng, những việc khác đã bị họ bỏ qua hoàn toàn.
“Ừ, ừ! Sinh thêm vài đứa nữa, bà sẽ giúp cháu trông coi..” bà lão cười đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
Bà lão cất sữa bột và đường đỏ lại.
Bà không thường thấy sữa bột, không phân biệt được tốt hay không, nhưng đường đỏ là thứ bà từng thấy tốt nhất, nhìn có vẻ mịn, không có mùi lạ hay tạp chất.
Hiện tại, đường vẫn còn rất hiếm ở Trung Quốc.
Chờ đến năm sau, tình hình có thể sẽ cải thiện. Vào tháng 11 năm 1960, nhà lãnh đạo Cuba sẽ đến thăm Trung Quốc.
Cuba có khí hậu nhiệt đới gió mùa, nông nghiệp chủ yếu là trồng mía, diện tích trồng mía chiếm 55% diện tích đất canh tác toàn quốc. Ngành công nghiệp của họ cũng chủ yếu là sản xuất đường, chiếm hơn 7% sản lượng đường thế giới, lượng đường sản xuất bình quân đầu người đứng đầu thế giới, được mệnh danh là “kho đường của thế giới”.
Để hỗ trợ hiệu quả cho nền kinh tế các quốc gia trong phe xã hội chủ nghĩa và đáp ứng nhu cầu cung cấp đường trong nước, Trung Quốc đã ký một thỏa thuận với Cuba để nhập khẩu 400.000 tấn đường Cuba mỗi năm.
Từ đó, đường Cuba sẽ trở thành một phần ký ức của cả một thế hệ.
“Anh cả, anh cả…”
Ngoài cửa, có tiếng gọi của ba anh em Lại Phúc, càng lúc càng gần.
“Lau sạch nước mũi rồi rửa tay đi.” Chu Ích Dân nói với ba đứa trẻ.
Nhất là Lai Tài, nước mũi thằng bé mũi đã sắp chảy tới môi, hít mạnh một cái, rồi lại rút về, khiến Chu Ích Dân cảm thấy bụng mình quặn lên.
Lai Phương thì tốt hơn chút, nhưng lại thích ngậm ngón tay.
Nếu là bố mẹ gọi, chắc chắn chúng sẽ làm qua loa, nhưng khi anh cả bảo lau nước mũi và rửa tay, chúng không dám lơ là, từng đứa đều chăm chú hoàn thành.
Chu Ích Dân múc một gáo nước, đến dưới gốc cây táo, rửa tay cho ba đứa trẻ.
Nước rửa tay cũng được tưới cho cây táo luôn.
“Anh cả, anh xem, tay em rửa sạch sẽ rồi.” Lai Phương giơ bàn tay ra cho Chu Ích Dân xem.
Chu Ích Dân gật đầu: “Ừ! Rất tốt, vào trong đi! Bà bác của mấy đứa sẽ pha sữa bột cho uống.”
Nghe cháu trai nói vậy, bà nội chỉ đành lấy ra một gói sữa bột, lấy ra bát, cho một muỗng sữa bột vào mỗi bát, dùng nước ấm pha và khuấy đều.
Một mùi sữa thơm tỏa ra.
“Uống đi! Nhớ biết ơn anh cả của tụi cháu nhé.”
Lại một lần nữa câu nói này, khiến Chu Ích Dân vừa buồn cười vừa bất lực.
Ba đứa nhỏ chưa bao giờ uống được thứ ngon như thế này, chúng liếm bát sạch sẽ.
Ngoài ông lão ra, tất cả đều uống một bát nhỏ. Ông lão thích uống rượu, không mấy hứng thú với sữa.
“Đi gọi mẹ tụi con về đi.” Bà lão dặn khi Lai Phúc uống xong.
……
Tại nhà ăn của làng, mấy bí thư làng nhìn những củ khoai tây với nụ cười rạng rỡ. Với số khoai tây này, trước khi thu hoạch lúa, làng họ sẽ không còn lo thiếu thực phẩm.
“Con hươu kia do các con săn được, mỗi người lấy mười cân khoai tây về nhà.” Trưởng làng vẫn biết lý lẽ.
Nếu có ai còn nói qua nói lại, đừng trách ông ấy không nể tình.
Chu Đại Phúc và các bạn không từ chối, chọn ngay mười cân.
Đây là phần họ xứng đáng được nhận.
“Cái gì vậy?” Trưởng làng chỉ vào những cục sắt hỏi.
“Không biết, là đồ của chú mười sáu, lát nữa phải chuyển đến cho chú ấy.”
Trưởng làng biết Chu Ích Dân đã về làng, cũng định đi theo để cảm ơn trực tiếp.
Cảm ơn Chu Ích Dân đã giúp đổi lấy nhiều khoai lang, khoai tây cho làng, nếu không, thảm cảnh chết đói cũng sẽ xảy ra ở thôn Chu Gia.
Chu Đại Phúc mang mười cân khoai tây về nhà, dáng vẻ rất tự mãn.
Cậu ta có lý do để tự mãn, vì mang về cho gia đình tận mười cân thực phẩm.
“Đừng có tự mãn. Lần sau mà còn dám tự ý vào núi, cha sẽ đánh gãy chân mày.” Cha của Chu Đại Phúc nhìn cậu với ánh mắt sắc bén.
Còn nữa, chỉ đổi được mười cân khoai tây từ một con hươu, cậu còn tự mãn gì chứ? Thật ngốc, tìm được con mồi rồi thì về làng làm gì? Mang vào thành phố đi, chẳng phải sẽ không cần chia cho tập thể sao?
Chu Đại Phúc không dám cãi lại cha, mà lấy những cái bánh bao thịt chưa ăn ra, xé ra và chia cho ba đứa em của mình.
“Anh, bánh bao thịt ngon quá.”
Các em của cậu ăn xong, liếm tay nhiều lần.
Ông bí thư làng cùng những người phụ giúp chuyển các bộ phận máy bơm nước đến nhà ông nội của Chu Ích Dân.
Trong phòng, bà nội của Chu Ích Dân và thím ba đang cắt vải, liên tục khen ngợi vải rất tốt. Đặc biệt là thím ba của Chu Ích Dân, cả đời này cũng là lần đầu tiên được chạm vào một cuộn vải nguyên khổ.
Con cái thật có phúc, được một anh trai tài giỏi như thế.
Không chỉ được cho ăn uống đầy đủ, còn có thể mặc đồ mới. Bà không khỏi cảm thán, hồi đó chồng bà thật sáng suốt khi “ôm đùi” ông nội của Chu Ích Dân.
Những năm qua, Chu Húc Cường gần như đã coi hai người già như cha mẹ của mình.
Cuối cùng thì phúc cũng đến.
Nhớ lại, bà cảm thấy như là được thưởng sau những gian khổ.
“Làm đồ rộng một chút, trẻ con mau lớn hơn.” Bà nội nói.
“Dạ! Con biết rồi thím.”
Ngoài sân, Chu Ích Dân phát thuốc lá cho những người giúp chuyển các bộ phận máy bơm nước, mỗi người một điếu thuốc lá to. Những người này nhận thuốc mà không nỡ hút.
“Ích Dân, lần này thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm.” Ông bí thư làng nói với Chu Ích Dân.
“Bác bí thư đừng nói vậy. Mọi người đưa cho cháu con mồi cũng giúp cháu có thành tích, giúp đỡ lẫn nhau thôi. Đáng lẽ cháu cũng chưa được lên chính thức sớm như vậy, nhưng nhờ hai con heo rừng gửi vào nhà máy, thì đã ổn rồi.” Chu Ích Dân cười nói.
“Vậy tốt rồi, lần sau có con mồi thì giao hết cho cháu.” Bí thư làng làng lập tức cam kết.
Ông nội của Chu Ích Dân hừ một tiếng: “Cậu còn có chút lương tâm.”
Bí thư làng không dám cãi lại, dù tuổi tác ông ấy lớn nhưng lại thấp hơn về cấp bậc, nói một cách chính thức thì ông phải gọi ông nội của Chu Ích Dân là chú.
“À đúng rồi, những cái đó dùng để làm gì?” Bí thư làng chỉ vào các bộ phận máy bơm, tò mò hỏi.
“Đó là máy bơm nước bằng tay, cháu định khoan một cái giếng nước ở đó, rồi lắp cái máy bơm này vào. Các chú có rảnh không? Nếu có rảnh thì giúp cháu một tay nhé.”
“Ồ? Cháu biết chỗ đó có nước sao?”
Bí thư làng và những người khác rất ngạc nhiên.
Giúp đỡ thì không thành vấn đề, nhưng khoan một cái giếng không phải là việc đơn giản. Họ biết rằng, với giếng nước cũ của họ, cả làng đã phải tốn cả tuần mới xong.
Khoan giếng là một việc rất khó đoán.
Trước tiên phải chọn địa điểm đúng, nếu chọn sai thì hoặc là khoan sâu bốn năm trượng mà không thấy nước, hoặc là nước khoan ra mặn đến không thể uống, thậm chí còn đắng thì công sức cả mấy ngày đều vô ích.
“Có nước hay không, khoan thử thì biết ngay, chỉ mất một hai tiếng thôi.” Chu Ích Dân nói.
Một hai tiếng?
Không có gì nghiêm trọng, chơi thử thôi!
Trưởng làng lập tức phân công những người giúp chuyển các bộ phận máy bơm đến nơi.
“Ích Dân, làm thế nào? Cháu chỉ cho bọn chú đi.” Một người đàn ông xắn tay áo hỏi.
Lúc này, Chu Húc Cường cũng đến.
“Đây là cần khoan, các chú…” Chu Ích Dân hướng dẫn họ.
“Để bọn chú.”
Chu Húc Cường và hai người đàn ông lực lưỡng bắt đầu làm trước, khoan vào vị trí mà Chu Ích Dân chỉ định.
Phương pháp khoan giếng này là lần đầu tiên họ gặp, cảm thấy rất mới mẻ. Thực ra, họ không đặt nhiều kỳ vọng vào việc có khoan được nước hay không.
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 92 |