Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã Có Nước

Phiên bản Dịch · 1487 chữ

Chương 17: Đã Có Nước

Với sự nỗ lực của vài người nông dân thay phiên nhau, sau khoảng một giờ đồng hồ, họ đã khoan sâu xuống được bảy tám mét.

“Xem kìa, vẫn chưa có nước nhỉ?” Có người bắt đầu bình phẩm.

Nếu việc đào giếng dễ như vậy, họ đã đào thêm nhiều giếng rồi, đâu còn lo thiếu nước đến mức phải tranh giành với các làng khác?

“Có lẽ vị trí không đúng rồi.”

“Không phải do vị trí, mà do hạn hán, không thấy cái giếng cũ của chúng ta cũng đã cạn khô rồi sao?”

Chính bản thân Chu Ích Dân cũng không hy vọng có thể khoan ra nước ở độ sâu bảy tám mét. Giếng cũ của làng cũng chỉ sâu khoảng tám mét. Cái giếng đó rộng đến mức có thể để hai, ba người cùng lúc kéo nước. Nếu giếng đó cũng cạn khô, chứng tỏ mực nước ngầm đã thấp hơn so với độ sâu của nó.

Vì vậy, họ phải tiếp tục khoan sâu hơn.

Chu Ích Dân và ông bí thư già không ra lệnh dừng, người điều khiển máy khoan vẫn phải tiếp tục công việc.

Tuy nhiên, ông bí thư già không thể kiềm chế nổi thắc mắc trong lòng.

“Ích Dân à! Khoan giếng nhỏ như thế này, nếu có khoan ra nước thì làm sao lấy được nước lên?”

Cái lỗ nhỏ đến mức chỉ có thể thả vào một chén trà nhỏ, như vậy thật không tiện chút nào.

Chu Ích Dân đã nói từ đầu là sẽ dùng máy bơm, nhưng làng họ đâu có điện, liệu có khả thi không?

“Phải đấy! Theo tôi thì không cần phải tốn công vô ích như vậy.”

Ông nội của Chu Ích Dân trừng mắt nhìn những người đang phản đối: “Các người thì biết cái gì chứ, mù chữ cả lũ, đọc không nổi vài chữ. Ích Dân nhà tôi đã làm, thì chắc chắn nó có cách lấy nước lên.”

Tại sao lại chuyển sang công kích cá nhân rồi?

Mọi người rất bực nhưng không dám cãi lại vì nể ông nội của Chu Ích Dân.

Chu Ích Dân cười giải thích: “Cháu đang khoan giếng bơm tay. Chỉ cần khoan ra nước, lắp các bộ phận lên, rồi chỉ cần ấn tay vài lần là nước sẽ tự trồi lên. Khi đó mọi người sẽ hiểu.”

Về nguyên lý hoạt động cụ thể, Chu Ích Dân không nói chi tiết, có nói cũng chẳng ai hiểu.

Chú ba của Chu Ích Dân cũng chẳng mấy thiện cảm với những người kia: “Nói các người cũng không hiểu, hỏi lắm làm gì?”

Những người khác chỉ biết im lặng, cảm giác như bị coi thường.

Càng khoan sâu hơn, mọi người càng cảm thấy khó khăn.

Khi có người bắt đầu định phá hoại tinh thần cả nhóm, thì đột nhiên khoan chạm tới mạch nước ngầm.

“Có nước rồi, có nước rồi.”

“Thật không? Làm sao Ích Dân biết dưới đó có nước? Hay là tìm thêm chỗ cho làng chúng ta đi, chúng ta sẽ đào luôn.”

“Theo tôi thì nên đào rộng thêm ở đây, thay cho cái giếng cũ.”

Không đợi ông nội của Chu Ích Dân nổi giận, ông bí thư già đã quát: “Câm hết lại cho ta! Đây không phải việc của các người!”

Họ vừa khoan ra nước xong, những người khác đã tranh phần. Ngay cả tượng đất cũng phải tức giận!

Còn nữa, đừng quên làng này vượt qua khó khăn phần lớn nhờ vào Chu Ích Dân. Các người muốn chiếm lấy giếng của người ta làm của chung sao?

“Bí thư, cháu nói trước nhé! Cái giếng bơm tay này là để tiện cho ông bà nội cháu dùng nước. Đất khoan giếng cũng là vườn rau nhà cháu, không hề dùng tài nguyên của làng.” Chu Ích Dân lên tiếng.

Nếu ai đó nghĩ có thể dễ dàng bắt nạt anh, thì họ đã nhầm to.

Ban đầu anh cũng không có ý kiến, chỉ cần ông bà anh có nước dùng là được, còn người khác có thể đến lấy nước khi cần. Nhưng khi họ nói như vậy, thì anh cũng sẽ không đồng ý.

Ông bí thư gật đầu: “Ừ, ta hiểu, yên tâm đi! Đây là giếng riêng nhà cháu, không ai được ý kiến. Nếu ai có ý kiến, ta sẽ trực tiếp nói chuyện với họ.”

Đùa gì thế?

Đắc tội ai cũng được, nhưng không thể đắc tội Chu Ích Dân!

Hơn nữa, giếng này do nhà anh tự đào ngay gần nhà, không ảnh hưởng gì đến người khác. Một cái giếng là tài sản lớn của mỗi gia đình. Ai mà sẵn lòng lấy ra cho người khác dùng miễn phí?

Thật vô lý!

Ông nội của Chu Ích Dân nhìn người vừa nói chuyện, lạnh lùng nói: “Cha và cả ông nội của mày trước mặt tao còn không dám hỗn láo, mà mày to gan thật đấy! Được lắm.”

Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra mình nói sai, mặt tái mét.

Gã lắp bắp giải thích rằng chỉ là lỡ miệng, không có ý gì khác.

Nhưng ông nội của Chu Ích Dân không thèm quan tâm. Ông quyết định sẽ tìm gia đình hắn ta để “nói chuyện” sau.

“Chú ba, cứ tiếp tục khoan sâu hơn, vẫn chưa đủ đâu.” Chu Ích Dân thấy chú ba định đánh người thì nhanh chóng phân công nhiệm vụ cho ông.

Không cần đánh, dù sao cũng cùng làng xóm.

Gã đó có lẽ có chút toan tính, nhưng cảnh báo này là đủ rồi. Nếu còn không biết điều, thì đừng trách.

Sau khi bị dằn mặt, chắc chắn sau này cũng tránh được nhiều rắc rối.

Chú ba cố ý đá một cục bùn về phía gã đó, rồi mới tiếp tục công việc.

Gã kia không dám ở lại, vội vàng bỏ đi.

Những người khác thì bắt đầu an ủi Chu Ích Dân, chỉ trích hắn ta kia và tỏ rõ thái độ ủng hộ anh.

Đến độ sâu khoảng 14 mét, nước ngầm bắt đầu trào lên nhẹ nhưng không đủ mạnh để trồi lên khỏi lỗ khoan. Chu Ích Dân chỉ đạo mọi người lắp ống nhựa vào lỗ khoan, sau đó gắn đầu bơm tay lên.

Đầu bơm được làm từ một đoạn ống sắt có đường kính khoảng 10cm, bên trong có một cần bơm nối với tay đòn. Pít tông được làm từ cao su.

“Chỉ cần vậy là được à?”

Chu Ích Dân không trả lời, anh cầm lấy cần bơm và bắt đầu nhấn lên xuống.

Chỉ sau chưa đầy mười lần nhấn, nước đục đã chảy ra từ ống sắt.

Những người có mặt ở đây, kể cả ông bí thư già, đều trợn tròn mắt ngạc nhiên và phấn khích, thật kỳ diệu!

“Lấy xô ra, đừng để phí nước!” Ông bí thư hô lên.

Chu Ích Dân nhường chỗ cho chú ba và nói: “Chú ba, cứ tiếp tục bơm cho đến khi ra nước trong.”

“Được rồi! Để cho chú.”

Chú ba nhổ một bãi nước bọt vào tay, xoa tay rồi cầm lấy cần bơm, bắt đầu nhấn lên xuống với nhịp điệu giống Chu Ích Dân.

Việc này còn tiện lợi hơn cả việc đi gánh nước từ suối.

Những người khác cũng muốn thử, cảm thấy rất thú vị. Họ lần lượt thay nhau bơm nước, và dùng những thùng nước bơm lên để tưới ruộng.

Khoảng 20 phút sau, cuối cùng nước trong cũng chảy ra.

“Được rồi.” Chu Ích Dân kêu lên.

Lúc này, gần nửa làng đã kéo đến xem.

Tất cả đều lần đầu thấy loại giếng bơm tay này, nhìn ông bà của Chu Ích Dân với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tất nhiên là lần đầu rồi! Loại giếng bơm tay này chỉ bắt đầu phổ biến vào những năm 80, 90. Lúc đó, gần như nhà nào ở nông thôn cũng có một cái giếng như thế.

Những ông bà già trong làng khi biết rằng giếng bơm tay này được Chu Ích Dân đào để tiện cho ông bà mình, đều khen ngợi anh là người hiếu thảo.

Còn cháu nhà người khác thì sao?

Nhìn lại con cháu nhà mình, chúng đều vụng về, vô tâm, chỉ khiến họ càng thêm bực bội.

Ông bí thư đến gần hỏi: “Ích Dân, các bộ phận đó tốn bao nhiêu tiền?”

Sau khi thấy Chu Ích Dân thực sự khoan ra nước, ông bắt đầu suy nghĩ về việc đào thêm vài cái giếng bơm tay trong làng để tiện tưới tiêu. Dùng nước từ suối thì hiệu quả quá thấp.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Ta Có Một Cửa Hàng Thần Kỳ (Dịch) của Mèo Cày Bóng Tối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.