Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Chợ Đen

Phiên bản Dịch · 1574 chữ

Chương 35: Đi Chợ Đen

Khi trở về tứ hợp viện, vừa đi qua sân trước, Nhất gia liền gọi anh lại.

"Ích Dân, sừng hươu đã được xử lý xong cho cháu rồi, mang về ngâm rượu nhớ chú ý đấy..."

Nhất gia bắt đầu dặn dò những điều cần lưu ý khi ngâm rượu sừng hươu, chẳng hạn như mỗi cân rượu cần bao nhiêu lát sừng là tốt nhất, phải ngâm trong bao lâu, v.v.

"Vâng, cảm ơn Nhất gia ạ!"

Chu Ích Dân nhận lấy những miếng sừng hươu đã được cắt sẵn.

"Thằng nhóc này, còn khách sáo với Nhất gia làm gì. Thôi, mau về đi!"

Nhất gia là bác sĩ của phòng y tế nhà máy thép, đương nhiên cũng biết việc Chu Ích Dân làm trong nhà máy. Ông rất hài lòng và tự hào về chàng thanh niên trẻ triển vọng nhất trong viện.

Chu Ích Dân đã mang lại tiếng thơm cho cả tứ hợp viện này.

Trên đường về, anh còn gặp cán bộ của ủy ban khu phố, họ không chỉ khen ngợi Chu Ích Dân mà còn biểu dương toàn bộ viện số 56.

Chỉ là xử lý chút sừng hươu, vậy mà Chu Ích Dân còn tặng cho nhà Nhất gia hai quả táo lớn.

Lần cuối cùng gia đình Nhất gia được ăn táo cũng đã từ mấy năm trước rồi.

Sau khi chào tạm biệt Nhất gia, về đến nhà của mình ở sân giữa, Chu Ích Dân lập tức cất mấy miếng sừng hươu vào balo cửa hàng.

Sau đó, anh lấy ra số thịt khô còn lại, khoảng 40 cân, và 60 cân đường đỏ, định nhờ Lý Hữu Đức và Đại Bằng tối nay đi chợ đen thử bán.

Anh chẳng thích ăn thịt khô lắm, thịt tươi không phải ngon hơn sao? Vậy nên cứ để cho bọn họ mang đi bán.

Còn về đường đỏ, anh không ăn nổi nhiều như thế, tận 100 cân! Ngoài việc đã mang 2 cân về cho ông bà nội, chia cho Lý Hữu Đức và Đại Bằng mỗi người 1 cân, thì số còn lại vẫn còn nguyên.

Không lâu sau, Lý Hữu Đức và Đại Bằng lần mò trong bóng tối đến, bộ dạng lén lút, nếu không biết còn tưởng họ đi hẹn hò vụng trộm.

"Mỗi người cầm một nửa, giá bán thế nào thì đến chợ đen xem xét tình hình rồi quyết định. Vẫn như lời tôi dặn, nếu gặp chuyện bất trắc, bỏ hàng chạy là được." Chu Ích Dân một lần nữa nhắc nhở họ.

Lý Hữu Đức và Đại Bằng nhìn đống thịt khô và đường đỏ trước mặt, nhất thời sững sờ không biết nói gì.

"Ngẩn ra làm gì nữa?"

Hai người cuối cùng cũng hoàn hồn lại, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Họ nhanh chóng chia đều, mỗi người cầm 20 cân thịt khô và 30 cân đường đỏ.

"Yên tâm đi! Chợ đen tôi rành lắm, cậu không cần lo." Đại Bằng liền lên tiếng đảm bảo.

Chu Ích Dân liếc nhìn anh ta: "Ông đây lo nhất là cậu đấy, làm ăn phải hòa khí sinh tài, đừng có động tí là muốn đánh nhau."

Nếu đến lúc đó, hàng hóa không bán được, còn què chân trở về, thì đúng là trò hề.

Lý Hữu Đức là kiểu người biết nhẫn nhịn, nên Chu Ích Dân yên tâm hơn về anh ta.

Cả hai không nói thêm lời nào, xách thịt khô và đường đỏ rồi lên đường. Chợ đen ở Bắc Kinh không chỉ có một nơi, nên họ đi đến hai chợ khác nhau để tránh cạnh tranh.

Đại Bằng nắm rõ quy tắc, vào chợ phải đóng phí 1 đồng.

Vì vậy, nếu hàng hóa ít hoặc không có giá trị, thì chẳng bõ bèn gì mà đi chợ đen. Nếu không sẽ giống như những tin tức sau này, khi người già bán măng chỉ được 8 đồng, mà phải trả 10 đồng phí quản lý.

Nhưng khoản tiền này của chợ đen không phải thu vô ích.

Một là họ cung cấp cho mọi người nơi giao dịch; hai là có người canh gác, hễ có người của các cơ quan chức năng đến kiểm tra, họ sẽ kịp thời báo động, giúp mọi người rút lui.

Khi vào trong, Đại Bằng không vội bày hàng ra, mà trước tiên đi dạo một vòng để xem xét giá cả hôm nay.

Sau khi nắm rõ tình hình, anh ta mới yên tâm tìm một chỗ bày hàng.

Vừa mới bày ra, đã có người đến xem.

Vì mọi người đều che chắn kỹ lưỡng, Đại Bằng không nhìn rõ mặt người đối diện, nhưng qua giọng nói, có vẻ đó là một ông già.

"Có gì bán không?"

Đại Bằng nhỏ giọng: "Thịt bò khô, đường đỏ, muốn mua không?"

Nghe đến thịt khô và đường đỏ, đối phương thoáng giật mình, liền hỏi ngay: "Bán thế nào?"

Đại Bằng khẽ mở tấm vải ra, để lộ thịt khô và đường đỏ bên trong.

"Thịt khô 5 đồng một cân, đường đỏ 1 đồng 2 hào một cân."

"Sao đắt thế? Thịt tươi ở cửa hàng chưa đến một đồng, đường đỏ chưa tới năm hào..."

Đại Bằng lập tức đậy tấm vải lại, xua tay: "Vậy mời ông ra cửa hàng mua!"

Đã đến chợ đen rồi, mà còn tính giá theo cửa hàng làm gì? Mua thịt ở cửa hàng còn cần tem phiếu nữa, và dù có phiếu cũng chưa chắc mua được, phải xếp hàng sớm mới mong có hàng.

"Bớt chút đi!"

Đại Bằng lắc đầu: "Không bớt được."

Anh ta không vội, vì chỉ cần là đồ ăn thì không lo không có người mua.

Người đó cắn răng, rút ra 12 đồng 4 hào và nói: "Cho tôi 2 cân thịt khô, 2 cân đường đỏ."

Thế là một giao dịch đã hoàn thành một cách dễ dàng.

Bên Lý Hữu Đức cũng thuận lợi không kém, vừa mới bày ra, thịt khô và đường đỏ đã có người hỏi mua. Tuy nhiên, anh ta chỉ bán đường đỏ với giá 1 đồng mỗi cân, rẻ hơn 2 hào.

Trước 12 giờ đêm, cả hai người đều lần lượt trở về.

Trong người mang theo số tiền lớn, họ không dám lơ là, vừa đi vừa lo sợ bị theo dõi.

20 cân thịt khô đã bán được 100 đồng, 30 cân đường đỏ, Đại Bằng bán được 36 đồng, còn Lý Hữu Đức ít hơn 6 đồng.

Mỗi người đều có trong tay hơn 100 đồng, trước giờ họ chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy.

Đại Bằng rón rén đến trước cửa nhà Chu Ích Dân, giả tiếng mèo kêu.

"Meo..."

"Meo meo cái đầu! Học kêu tiếng mèo làm gì? Điên à? Nghe dở chết đi được." Chu Ích Dân nghe tiếng động là biết họ đã về, đúng như dự đoán.

Dù gì thì thịt khô hay đường đỏ đều là hàng hiếm, chắc chắn dễ bán.

Đại Bằng cười gượng: "Tôi bảo đừng làm kinh động mọi người trong viện mà."

"Nhưng đâu cần kêu tiếng mèo chứ! Trong viện mình làm gì có mèo. Cứ nửa đêm mà nghe tiếng mèo kêu, người ta lại tưởng viện mình có ma mất!" Chu Ích Dân cạn lời với tên này.

"À, phải rồi! Vậy tiếng gà gáy được không?"

Trong viện có nuôi gà mà.

Chu Ích Dân cảm thấy tên này hết thuốc chữa, có phải đồ ngốc không vậy? "Trời ơi! Gà cũng phải ngủ chứ. Sao mấy cậu cứ nhất quyết phải đưa tiền ban đêm vậy? Để lần sau lấy hàng rồi đưa cũng được."

"Đem theo đống tiền này, sao tôi ngủ nổi?"

Sau đó, Đại Bằng kể sơ qua những gì đã xảy ra.

Chu Ích Dân nhận tiền, đếm lại rồi chia cho Đại Bằng 4 đồng 8 xu theo thỏa thuận trước đó.

"Thôi, 8 xu thì bỏ đi. Về ngủ đây!" Đại Bằng chỉ cầm 4 đồng.

Anh ta đã quá hài lòng, kiếm được 4 đồng trong một ngày, trước đây ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ đến.

Chẳng mấy chốc, Lý Hữu Đức cũng rón rén quay về.

Anh không như Đại Bằng, chỉ gõ nhẹ hai tiếng lên cửa: "Ích Dân, cậu ngủ chưa?"

"Sau này bán xong, tiền cứ giữ lấy trước đi." Chu Ích Dân mở cửa cho Lý Hữu Đức vào.

Cứ mỗi lần như vậy thì tôi làm sao ngủ nổi?

Tìm các cậu giúp đỡ, một phần là không muốn phải thức khuya như con cú đêm.

"Được!"

Lý Hữu Đức gật đầu, chủ yếu là vì lần đầu cầm số tiền lớn như vậy, anh ta lo lắng sợ làm mất.

Chu Ích Dân nhận 130 đồng từ Lý Hữu Đức rồi chia cho anh 3 đồng 9 xu.

Lý Hữu Đức cầm số tiền đó, trong lòng vô cùng xúc động, không thể giữ được sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Về đến nhà, vừa mở cửa ra đã nghe tiếng cha mình.

"Con về rồi à?"

Lý Hữu Đức nhìn, thấy mẹ mình cũng chưa ngủ, hai ông bà có lẽ đang đợi anh về.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Ta Có Một Cửa Hàng Thần Kỳ (Dịch) của Mèo Cày Bóng Tối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.