Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Lí Đối Nhân Xử Thế

Phiên bản Dịch · 1543 chữ

Chương 47: Đạo Lí Đối Nhân Xử Thế

“Thôi đi, đừng thở dài nữa. Căn nhà trống đó, ban đầu tôi cũng không có kế hoạch gì. Tôi là Nhất gia ở đây, nếu căn nhà trống đó rơi vào tay chúng tôi, người ta sẽ nghĩ sao?”

Nói thật lòng, ông cảm thấy nhẹ nhõm khi căn nhà trống kia bị người khác lấy đi.

Vợ ông cứ suốt ngày theo dõi, thường xuyên thì thầm bên tai, khiến ông có phần mệt mỏi.

Là Nhất gia ông phải giữ thể diện, không thể lợi dụng quyền lực để trục lợi. Nếu ông làm như vậy, làm sao còn ai tôn trọng đây?

Bây giờ thì xong rồi, mọi người đừng tiếp tục bận tâm nữa, mọi việc đã ổn định.

Nhất nương cũng không nói gì thêm, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhà La Đại Bằng, cả gia đình đang ăn cơm.

Chị dâu của Đại Bằng lén đá vào chân chồng, ra hiệu cho anh ta lên tiếng.

Dù căn nhà chỉ có một phòng, nhưng diện tích cũng khá ổn, hoàn toàn có thể chia thành hai phòng. Nếu cả bốn người họ chuyển đến, chắc chắn sẽ tốt hơn so với ở trong nhà cũ.

Trước đây không nghĩ tới, nhưng không ngờ rằng căn nhà trống lại rơi vào tay nhà họ.

Người đàn ông bị vợ đá một cú, không nói gì.

Làm sao anh ta có thể mở miệng được?

Đó là em trai của anh ta, và theo những gì anh biết, căn nhà là do Ích Dân giúp đỡ mới có được. Em trai và Ích Dân có quan hệ gì? Họ là bạn thời thơ ấu!

Nếu anh ta yêu cầu, người khác sẽ nghĩ gì?

Mẹ của La Đại Bằng ngay lập tức nhận ra động thái của con dâu lớn, để không ảnh hưởng đến quan hệ gia đình, nói thẳng: “Căn nhà đó là ÍCh Dân giúp Đại Bằng lấy được, mấy đứa đừng có mà nghĩ tới chuyện đó nữa.

Khi Đại Bằng chuyển ra ngoài, căn phòng nhỏ nó đang ở sẽ được cho hai anh em Vệ Quân ở.”

Điều này có nghĩa là căn phòng nhỏ hiện tại của Đại Bằng sau này sẽ thuộc về con trai của hai đứa, chuyện đến đây là xong, không được yêu cầu thêm gì nữa.

Cha của La Đại Bằng cũng gật đầu: “Đại Bằng, ngày mai bảo mẹ con làm thêm chút bánh bao, nấu hết trứng trong nhà, mang đi phân phát từng nhà. Khi chuyển qua đó rồi, sẽ mời hai bàn tiệc.”

Ông biết hiện tại có thể có vài người trong viện không vui vẻ lắm, mặc dù mọi người đều biết Ích Dân đã giúp đỡ, nhưng họ sẽ không phàn nàn về Ích Dân.

Ích Dân hiện đang là nhân viên mua hàng, có thể kiếm được lương thực, có năng lực, lại nổi tiếng, còn thân thiết với văn phòng khu phố, ai mà dám đắc tội với Ích Dân?

Biết đâu sau này họ cũng có chuyện cần nhờ đến anh!

Vì vậy, chỉ có La Đại Bằng là mục tiêu của sự không hài lòng.

Lúc này, cần phải biết cách cư xử.

Câu nói ‘Ăn cơm chúa múa tối ngày!’ rất đúng trong trường hợp này!

Gửi bánh bao, trứng, mời mọi người ăn cơm, việc nhà đã được giải quyết. Nếu mọi người vẫn còn chê bai, thì đó là lỗi của bạn.

“Chia hết hả?” La Đại Bằng tuy ngốc nghếch nhưng cũng không phải không hiểu gì.

“Chỉ cần gửi cho người trong khu thôi.”

“Được!” La Đại Bằng đồng ý ngay.

Lúc này, những hộ gia đình khác trong viện đều đang bàn tán về chuyện này.

Nhà ông Từ yên tĩnh nhất, họ biết mình không thể so sánh được, từ đầu đã không hy vọng gì, và khi biết còn liên quan đến Chu Ích Dân, càng không có ý kiến gì.

“Ích Dân đúng là có năng lực!” Người phụ nữ góa chồng cảm thán.

Bà Từ cười nói: “Đứa trẻ đó, chúng tôi đã nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đã thông minh và hiểu chuyện.”

……

“Chú, rót thêm chút nữa, thêm chút nữa đi!” Chu Húc Cường mặt dày xin rượu từ ông lão.

“Thích uống thì uống, không uống thì ăn cơm của mình.” Ông lão không chiều theo ông.

Hai chai rượu tốt mà cháu trai mang về đã gần hết, sao có thể cho nó tiếp tục lãng phí?

Chu Ích Dân gắp phần ngon cho bà lão: “Bà, ăn nhiều vào nhé.”

Lai Phúc và những người khác lần đầu tiên ăn vịt quay. Nếu không phải mẹ chúng đã dặn trước, có lẽ họ đã ăn như hổ đói vì quá ngon.

May mắn là anh trai về nhà, lần nào cũng có thể ăn được món ngon mà chúng chưa từng thử.

Thím ba vừa ôm Thiến Thiến vừa ăn. Kể từ khi cháu trai trở về làng, bữa ăn của họ ngày càng tốt hơn, đặc biệt là ba đứa trẻ của bà.

Vịt quay dù ngon, nhưng bà chỉ ăn vài miếng.

Cả gia đình đến ăn ké nên cảm thấy hơi ngại, nếu còn không biết kiềm chế, ăn uống thả cửa thì không thể chấp nhận được. Trẻ con ăn thêm hai miếng thì không sao, nhưng người lớn cũng phải biết điều chứ?

Ăn xong, thím ba lại dọn dẹp bát đĩa và cho Thiến Thiến uống sữa bột.

“Chú, thím, cháu đã làm xong hai bộ quần áo, hai người thử xem có vừa không.” Bà nói với ông bà của Chu Ích Dân.

Tiếp đó, bà sẽ làm hai ba bộ cho Thiến Thiến.

Dù sao vải là do Ích Dân mua, làm sao có thể thiếu phần của Thiến Thiến?

Nếu là con đẻ của bà, thì chắc chắn sẽ chỉ dùng lại đồ cũ của đứa lớn, nhưng Thiến Thiến thì khác, dù là nhận nuôi, nhưng rõ ràng Ích Dân coi như em gái ruột, thậm chí yêu thương như con gái.

Ông lão và bà lão thử đồ đều thấy vừa vặn.

Dù tay nghề không phải đặc biệt tốt, nhưng bà lão cũng không phàn nàn.

Khi họ chuẩn bị về, bà lão còn đưa ra ba quả táo: “Ích Dân mang về, mấy đứa đem về ăn đi.”

“Thím, táo là Ích Dân mang về cho chú thím ăn, hai người giữ lại ăn đi.” Thím ba vội vàng lắc đầu.

Ai mà không muốn ăn táo? Anh em Lai Phương cứ nhìn chằm chằm, không thể rời mắt.

Nhưng…

Chu Ích Dân lên tiếng: “Thím ba, bà nội đã đưa mọi người thì cứ nhận đi! Để anh em LAi Phúc nếm thử.”

Chu Húc Cường và những người khác đành phải giấu lòng cảm kích và đưa Thiến Thiến về nhà. Đôi khi cô nhóc khá quấy khóc vào ban đêm, không thể để Ích Dân và ông bà lo lắng về việc này.

Về đến nhà, Lai Tài không nhịn được hỏi: “Mẹ, khi nào chúng ta ăn táo?”

“Ăn vịt quay tối nay còn chưa đủ sao? Để lại ngày mai ăn.”

Anh em Lai Phúc chút thất vọng nhưng không dám nài nỉ, chỉ hy vọng ngày mai nhanh đến.

Trẻ con luôn mong chờ các dịp lễ tết, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Người lớn thì ngược lại, sợ nhất không chỉ là thêm một tuổi, mà còn phải lo lắng cho chi phí lễ tết. Thời gian trôi nhanh như chớp, cảm giác như một cái chớp mắt đã hết năm.

Thím ba nhìn Thiến Thiến trong lòng và nói: “Con bé này, kiếp trước chắc chắn đã tích được phúc lớn.”

Khi họ rời đi, bà lão ngay lập tức lấy một quả táo lớn cho cháu trai.

Chu Ích Dân mang đi rửa, rồi chia đôi: “Ông bà ăn đi. Đừng ngại, cháu mang về là để hiếu kính ông bà.”

Ông lão và bà lão rất hài lòng, gần đây họ có nằm mơ cũng cười vui vẻ, cháu trai đã giúp họ quên đi nhiều nỗi buồn.

“Được rồi, ăn hết đi, cùng ăn.” Bà lão lại lấy một quả ra.

Sau khi ăn táo, bà còn đặt chiếc đèn dầu duy nhất trong nhà vào phòng của cháu.

Chu Ích Dân nghĩ, lần sau phải mang một chiếc đèn về, tốt nhất là mang cả đèn pin, để tiện cho ông bà khi cần dậy đi vệ sinh vào ban đêm.

Nửa đêm, Chu Ích Dân bị tiếng gọi ngoài cửa đánh thức.

“Chú mười sáu, chú mười sáu…”

Chu Ích Dân dậy, mang giày vào, mở cửa ra thì thấy một số người vẻ mặt lo lắng, trong đó một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ bốn năm tuổi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cháu nó bị sốt cao, có thể mượn xe đạp của chú không?” Chu Đại Thuận vội vàng hỏi.

Chu Ích Dân sờ trán đứa trẻ và giật mình, quá nóng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Ta Có Một Cửa Hàng Thần Kỳ (Dịch) của Mèo Cày Bóng Tối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.