Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Cầu Của Trưởng Thôn

Phiên bản Dịch · 1620 chữ

Chương 5: Yêu Cầu Của Trưởng Thôn

Sủi cảo đã làm xong, được dọn ra bàn. Bà nội còn chiên thêm một đĩa đậu phộng nhỏ để ông cụ nhắm rượu. Ông cụ lấy ra chai rượu khoai lang quý giá mà mình cất giữ.

"Ích Dân, có muốn uống một chút không?"

Chu Ích Dân gật đầu: "Được ạ, con uống với ông hai ly thôi, nhưng không được uống nhiều. Lần tới con mang về hai chai rượu ngon, ba con còn giữ một chai Mao Đài."

Nhắc đến ba của Chu Ích Dân, ông cụ liền nổi giận.

"Thằng hỗn láo Húc Hoa, đừng nhắc tới nó nữa." Có rượu ngon mà không biết đem về kính cha mẹ, đúng là đồ hỗn xược, so với đứa cháu ngoan này thì kém xa.

Ông cụ vất vả nuôi nó ăn học, tưởng rằng sau này sẽ được hưởng phúc. Ai ngờ, cưới vợ rồi thì quên mất cha mẹ, lên thành phố xong thì hiếm khi về thăm nhà.

Giờ càng quá đáng hơn, còn đi theo một bà góa, làm việc lao động tay chân.

Thằng trời đánh ấy, đóng góp duy nhất của nó là để lại cho họ một đứa cháu ngoan, giúp ông bà già này có chỗ nương tựa.

Chu Ích Dân nhanh chóng đổi chủ đề.

Ông cụ có thể trách mắng, nhưng riêng anh thì không thể, dù sao thì ông ấy cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người cha đối với anh, không có gì để phàn nàn.

Mùi đậu phộng thơm phức và sủi cảo khiến ai nấy đều thèm thuồng, nhất là ba đứa nhỏ Lai Phúc, Lai Tài và Lai Phương, ăn ngấu nghiến.

"Anh ơi, tối nay chúng ta còn được ăn sủi cảo không?" Cô bé Lai Phương ngây thơ hỏi.

Trong ký ức của ba đứa, chỉ có dịp Tết mới được ăn sủi cảo, mà cũng không ngon như hôm nay.

Lai Phúc và Lai Tài cũng không thể kìm được mà nhìn sang Chu Ích Dân.

Mẹ chúng liền lườm: "Mấy đứa ăn no bụng mà vẫn không biết điểm dừng hả?"

Ăn một bữa chưa đủ, còn mơ tối nay được ăn tiếp. Chúng tưởng mình là chủ đất giàu có sao?

Nếu không có anh Chu Ích Dân về, đám trẻ này chắc còn chẳng có nổi cái bánh rau dại mà ăn.

"Vâng ạ!" Ba đứa nhỏ thất vọng đáp lại.

Chu Ích Dân cười và nói: "Tối nay không ăn sủi cảo, chúng ta ăn thịt."

Ba đứa nhỏ lập tức mắt sáng rỡ.

Ăn thịt, thật tuyệt vời.

Bà bỗng nghiêm giọng, nói với ba đứa con của mình: "Tối nay về nhà ăn, không được..."

Chu Ích Dân liền ngắt lời: "Cùng nhau ăn đi!"

Hoàng Lan không dám trả lời ngay, mà lén liếc nhìn bà nội của Chu Ích Dân.

Bà cụ không vui nói: "Cháu trai ta đã mời thì cứ đến đi!"

Vậy là được lợi rồi.

"Vâng, cảm ơn Ích Dân, cảm ơn bác."

Thực ra, hai vợ chồng bà không quan trọng lắm, chủ yếu là muốn ba đứa nhỏ được ăn no, bổ dưỡng, nên họ cũng mặt dày mà nhận lời.

Sau bữa ăn, chú ba chuẩn bị đi làm, đã lâu rồi ông chưa ăn no đến thế.

Chu Ích Dân đi theo ra ngoài, đưa cho chua ba một điếu thuốc.

“Chú ba, sau này cháu không ở đây, ông bà nội cháu phiền chú chăm sóc nhiều hơn."

Chu Húc Cường rít một hơi thuốc đầy khoái chí, cười nói: "Hê, còn cần cháu nhắc à? Yên tâm đi! Ở quê này, có chú ba trông nom, không cần lo lắng."

Đúng lúc đó, từ xa có tiếng gõ chiêng dồn dập.

Sắc mặt Chu Húc Cường lập tức thay đổi, vội vàng nói với Chu Ích Dân: "Ích Dân, chú ba phải đi rồi, làng Thượng Thủy chắc lại chặn dòng tranh nước."

Bây giờ, nước chính là mạng sống!

Cánh đồng lúa mì đang vào thời kỳ trổ bông, nếu thiếu nước sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vụ mùa.

Thời kỳ trổ bông không chỉ là giai đoạn sinh trưởng thứ hai của lúa mì, mà còn quyết định đến việc hình thành bông và hạt sau này. Đây là thời điểm lúa mì cần nước nhất, nhất định phải tưới nước đúng thời điểm để đảm bảo lúa trổ bông và phát triển hạt.

Ngoài lúa mì, trong làng còn trồng cả ngô, cũng đang ở giai đoạn then chốt.

Chu Ích Dân cũng theo sau để xem náo nhiệt. Khi đi qua cánh đồng lúa mì, anh phát hiện ruộng đã bắt đầu có vết nứt, chẳng trách dân làng vội vã như vậy. Lương thực trong làng cơ bản đã cạn kiệt, mọi người đều chờ vào vụ mùa này để sống sót.

Dòng sông chảy qua thôn Chu Gia hiện tại gần như khô cạn.

Chẳng mấy chốc, những thanh niên trai tráng trong làng đã tụ họp lại, ai nấy đều phẫn nộ, trong tay đều cầm “vũ khí”. Ngoài nông cụ, thậm chí còn có súng. Vào thời đó, làng có súng thậm chí có cả pháo, đôi khi xung đột giữa hai làng có thể dễ dàng biến thành một cuộc chiến thực sự.

Dân làng Chu Gia dưới sự dẫn dắt của ông trưởng thôn, mạnh mẽ tiến về phía làng Thượng Thủy, với khí thế như đang đi hỏi tội.

Chu Ích Dân vẫn đang suy nghĩ thì ông trưởng thôn đã tiến lại gần.

“Ích Dân, nghe nói cháu làm nhân viên mua hàng ở nhà máy thép?”

Chu Ích Dân ngẩng đầu nhìn ông trưởng thôn, mỉm cười gật đầu: “Vâng! Sau này nếu làng mình có thứ gì muốn bán, cứ tìm cháu, giá chắc chắn sẽ cao hơn so với hợp tác xã mua.”

Thực ra, anh cũng biết rõ, vào thời điểm này, làng Chu Gia không có nhiều thứ có thể bán được. Dân làng còn không đủ ăn, lấy đâu ra lương thực dư thừa để bán ra ngoài?

“Có đổi được lương thực không? Bột ngô cũng được.” Ông trưởng thôn hỏi tiếp.

Chu Ích Dân hơi ngạc nhiên: “Đổi bằng gì?”

“Nếu có thể, ngày mai ta sẽ tổ chức vài người lên núi, xem có bắt được con lợn rừng nào không.”

Thực sự bị dồn đến bước đường cùng, làng sắp hết lương thực. Trong bếp ăn công cộng, ông đã ra lệnh cố gắng thêm nhiều rau dại vào thức ăn.

Lợn rừng trong núi rất khó đối phó, nhưng để không ai chết đói, họ cũng chỉ có thể liều mình.

“Khoai lang được không? Có thể đổi được nhiều hơn.”

Chu Ích Dân nhìn qua cửa hàng, thấy có bột ngô, nhưng không giống loại bột ngô thời đó, không pha thêm lõi ngô mà là bột ngô nguyên chất từ hạt ngô.

Loại rẻ nhất chắc chắn là khoai lang, chỉ một xu một cân, mười đồng có thể mua được một nghìn cân.

Tất nhiên, anh sẽ không bán cho làng mình với giá đó. Phải biết rằng, giá khoai lang ở các cửa hàng lương thực đã lên đến ba xu một cân, còn chợ đen thì trên năm xu.

Dù vậy, vẫn chưa chắc mua được.

Khoai lang, loại ngũ cốc thô này, một khi xuất hiện là bị càn quét ngay lập tức.

Anh có thể bán cho làng Chu Gia với giá rẻ hơn một chút, nhưng chắc chắn không thể quá thấp so với giá thị trường, nếu không sau này sẽ gặp rắc rối. Thực ra, dù anh bán cho làng với giá năm xu một cân, ông trưởng thôn và dân làng vẫn vui vẻ chấp nhận.

Dù sao, Chu Ích Dân cũng không có ý định làm từ thiện. Anh cũng cần kiếm tiền, nếu không khi số dư hết, anh sẽ chỉ có thể ngắm hàng trong cửa hàng mà thèm thuồng.

Ông trưởng thôn không hề do dự: “Được, khoai lang rất tốt!”

Chỉ cần đổi được nhiều, đó là thứ làng họ đang cần nhất lúc này.

Ông hỏi tiếp: “Có thể đổi được bao nhiêu?”

“Còn tùy vào con lợn rừng to cỡ nào, nếu nặng một trăm cân, cháu sẽ cố gắng đổi được khoảng bốn nghìn cân khoai lang.”

Ông trưởng thôn vui mừng khôn xiết.

Phải biết rằng, ngay cả khi dùng tem lương thực để mua khoai lang ở cửa hàng lương thực, một trăm đồng cũng chỉ mua được hơn ba nghìn cân. Nếu ra chợ đen, một trăm đồng chỉ mua được khoảng hai nghìn cân.

Vậy mà vẫn rất khó mua được.

Một con lợn rừng nặng một trăm cân, bình thường không thể bán được một trăm đồng. Thịt lợn rừng rẻ hơn thịt lợn nuôi, ít mỡ, thịt cũng dai hơn.

Tuy nhiên, trong thời kỳ khan hiếm, đặc biệt là lương thực và thịt, chỉ cần lên chợ đen, giá có thể lên tới hai đồng một cân.

Dù tính toán thế nào, nếu để họ đem một con lợn rừng nặng một trăm cân đổi lương thực, chắc chắn không thể đổi được bốn nghìn cân khoai lang.

“Tốt, cháu đợi tin của bọn chú. Ích Dân, chú thay mặt làng Chu Gia cảm ơn cháu!”

“Trưởng thôn, chú khách sáo quá rồi, cháu cũng là người làng Chu Gia mà.”

Nghe Chu Ích Dân nói vậy, ông trưởng thôn lớn tiếng khen ngợi: “Tốt! Nói hay lắm!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Ta Có Một Cửa Hàng Thần Kỳ (Dịch) của Mèo Cày Bóng Tối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.