Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụ án Phúc Địa (2)

Phiên bản Dịch · 1116 chữ

Đôi bàn tay lạnh giá buông ra, Ngô Hiến mở mắt, cẩn thận quan sát xung quanh.

Anh đã không còn ở trong văn phòng thám tử nữa.

Thay vào đó, anh thấy mình đứng giữa một vùng hoang mạc đen tối vô tận được bao quanh bởi ba bức tượng thần khổng lồ. Phía trước mỗi bức tượng là một bàn thờ với hai cây nến đỏ rực soi sáng khu vực trung tâm, trong khi mọi thứ khác chìm vào bóng tối mịt mùng.

Trên tay Ngô Hiến xuất hiện hai món đồ kỳ lạ:

Tay trái là một cây nhang đang cháy dở. Tay phải là một cuốn sách nhỏ, bìa ngoài ghi bốn chữ: “Sổ Hộ Phù Nhân”.

Anh mở trang đầu tiên.

“Phù nhân Ngô Hiến, ngươi đã đến Phúc Địa. Hãy chọn một vị thần để thờ phụng. Sự che chở của thần linh là chìa khóa để sống sót trong Phúc Địa.”

Cuốn sổ có tổng cộng sáu mục: Phù Lục, Thần Thông, Pháp Khí, Ban Phước, Nguyền Rủa, và Tạp Vật.

Ngô Hiến lật qua từng mục, chỉ có hai phần Ban Phước và Tạp Vật là có nội dung cụ thể.

Ở mục Ban Phước, có một dòng chữ xanh:

Phước lành từ thần linh vô danh: “Nhất hóa tam” – Phần thưởng cúng thần sẽ tăng thêm hai lựa chọn.

Trong mục Tạp Vật, có hai dòng giải thích:

Sổ Hộ Phù Nhân: Giấy tờ tùy thân chứng minh tư cách ở Phúc Địa, chỉ cần giữ nó, có thể ra vào khu vực này.

Hương Kính Thần: Một cây nhang bình thường dùng để thờ phụng thần linh.

Ngô Hiến cẩn thận xem xét từng chữ trong cuốn sổ, cảm thấy mọi thứ thật hoang đường. Hóa ra vụ án anh theo đuổi suốt ba năm lại liên quan đến hiện tượng siêu nhiên?

Nhưng bên trong anh cũng trỗi dậy niềm vui kỳ lạ.

Không gian này khiến anh cảm thấy thư thái như người xa xứ lâu năm cuối cùng cũng được trở về quê hương, cuối cùng cũng có thể trút bỏ được gánh nặng.

Đột nhiên, anh nhận ra bóng tối phía sau các bức tượng dường như đang chuyển động. Hàng chục đôi mắt đỏ rực dần tiến lại gần. Cây nhang trên tay anh cháy nhanh hơn một cách bất thường.

“Khi nhang cháy hết… điều gì sẽ xảy ra?” Ngô Hiến lập tức quay sang nhìn ba bức tượng thần.

Một bức tượng mặc áo hoàng bào, đầu đội mũ miện che khuất mặt. Tay chân và đầu đều bị bao phủ bởi những khối sáng mờ ảo. Trên áo là những dòng chữ triện dày đặc.

Bức tượng thứ hai có cơ thể mọc đầy lông đen, xương gai nhọn nhô ra, hình dáng như một dã thú, đầu có hai chiếc sừng đen uốn cong tạo thành hình vương miện.

Bức tượng thứ ba được tạo thành từ hàng chục quả cầu khí màu xanh lam, với vầng hào quang hình vương miện lơ lửng phía trên. Bên trong mỗi quả cầu đều chứa một pháp khí kỳ diệu.

Trước mỗi bức tượng đều có một bàn thờ, trên đó đặt hai cây nến đỏ và một lư hương.

Ba bức tượng thần này chắc hẳn đều có ý nghĩa riêng, nhưng cây nhang càng lúc càng ngắn, khiến Ngô Hiến không còn thời gian suy nghĩ, cần phải quyết định nhanh chóng. Anh tiến đến trước bức tượng thần mặc hoàng bào và cắm cây nhang vào lư hương.

Không có lý do đặc biệt, anh chỉ cảm thấy bức tượng này giống con người nhất.

Khi nhang vừa được cắm vào, hai bức tượng còn lại lập tức biến mất. Những chuyển động trong bóng tối cũng ngừng lại. Khói nhang từ lư hương bốc lên, tạo thành ba lá bùa bằng khói lơ lửng trước mặt.

“Ba lá… đây là hiệu ứng của phước lành ‘Nhất hóa tam’? Lẽ ra chỉ có một lá thôi chứ?”

Ngô Hiến đưa tay lên từng lá bùa, mỗi lần chạm vào đều có dòng thông tin truyền vào tâm trí:

1. Chú Hỏa Chân: Giải phóng một ngọn lửa chân thực. Số lần sử dụng: [3/3].

2. Phù Tà Uế: Ban thêm một lượng tà khí nhỏ vào vật phẩm, có thể làm ô nhiễm hoặc phá hoại pháp khí. Hiệu quả kéo dài đến khi tiêu hao hết tà khí.

3. Phù Song Phát: Lần sử dụng tiếp theo với bùa khác sẽ được nhân đôi hiệu lực. Số lần sử dụng: [2/2].

Ngô Hiến không rõ những lá bùa này dùng để làm gì, cũng không biết hiệu quả thực sự ra sao. Nhưng anh hiểu rằng mình phải chọn trước khi nhang cháy hết.

“Phù Song Phát phải dùng kết hợp, Phù Tà Uế nghe có vẻ bẩn… Chọn Chú Hỏa Chân thôi!”

Anh vươn tay vào khói bùa của Chú Hỏa Chân, lấy ra một lá bùa giấy màu vàng. Hai lá bùa còn lại tan biến trong làn khói.

Khi lựa chọn hoàn tất, bức tượng hoàng bào cũng biến mất.

Ngô Hiến cầm lá bùa trên tay, cố gắng nghĩ cách sử dụng nó. Nhưng anh chưa kịp hiểu rõ, một đôi tay đen kịt thình lình thò ra từ phía sau, bịt chặt đôi mắt anh.

Cái lạnh lần nữa xâm chiếm.

Trong cơn mơ hồ, anh nghe thấy một giọng nói vang lên như lời cầu nguyện kỳ quái:“Ngợi ca Quỷ Mẫu, hiến dâng máu thịt, che mắt bảo mạng, vỗ tay kính chủ…”

Ngô Hiến mở mắt, cảm giác lạnh lẽo tan biến khi ánh đèn ấm áp bao phủ cơ thể anh.

Tuy nhiên, anh không trở về văn phòng thám tử mà lại xuất hiện trong một căn phòng nhỏ giống như phòng nhà trọ.

Căn phòng này được sàn lát đá mài, với tường dán giấy hoa nhạt, còn có cả chăn ga kẻ xanh, bàn ghế gỗ đỏ, với nhà vệ sinh riêng và một chiếc TV cũ kỹ.

Trên bàn có một chiếc chìa khóa, gắn thẻ ghi số 406.

Bên ngoài cửa sổ, bóng tối bao trùm mọi thứ, đen đặc tựa mực tàu. Dù vẫn có những nét mơ hồ của một thành phố, nhưng nơi này hoàn toàn không một ánh đèn, vắng lặng đến rợn người, trông như một vùng đất chết. Từ xa, âm thanh vỗ tay xen lẫn những lời cầu nguyện kỳ lạ vang vọng lại, mang đến một cảm giác rùng rợn khó tả, khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt, u ám.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.