Tài cao bát đấu
Võ lực rất dễ hiểu.
Tỷ phu Lý Chính Sơn chính là người luyện võ, chỉ cần tìm cơ hội hỏi là được.
Còn tu văn tài khí gì đó, hẳn là liên quan đến việc đọc sách.
Vì vậy, hắn định trước tiên đi thi tú tài, thăm dò tình hình, có lẽ sau khi thi đỗ tú tài, tiếp xúc với những người nho nhã, hắn sẽ tự nhiên biết được.
Đúng lúc này, người phía sau dường như đột nhiên tăng tốc.
Sắp đến gần hắn rồi!
Lạc Tử Quân lập tức đi về phía quầy hàng đông người bên cạnh, sau đó dừng lại, chen vào giữa những đại nương bán rau, hỏi người bán hàng giá củ cải thế nào, vừa hỏi, hắn vừa giả vờ vô tình quay đầu nhìn lại.
Là một nữ tử mặc áo tím, đội mũ trùm đầu.
Mặc dù không nhìn rõ dung mạo nhưng có thể thấy đôi mắt đen láy đó.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt hai bên giao nhau, Lạc Tử Quân bắt đầu dùng Đọc Tâm thuật.
[Nhìn bộ dạng của tiểu tử này, gia cảnh đúng là không ra sao, thế mà hắn lại từ chối Nghiên Nhi? Từ chối thì thôi đi, còn làm nhục Nghiên Nhi, hừ, lát nữa vào ngõ nhỏ, nhất định phải đánh hắn thành đầu heo mới được!]
Thì ra là nữ nhân Tôn Nghiên Nhi kia gọi tới!
Lạc Tử Quân biết được nguyên do, suy nghĩ một lát, buông củ cải trên tay, lại cùng mấy đại nương ở trước sạp hàng dây dưa một lúc mới quay người rời đi.
Rất nhanh, hắn đã đi vào một ngõ nhỏ.
Người phía sau dường như thấy trong ngõ không có ai khác, lập tức tăng nhanh bước chân, đi về phía hắn.
"Khụ khụ khụ..."
Đúng lúc này, Lạc Tử Quân đột nhiên dừng bước, vịn vào bức tường bên cạnh ho dữ dội.
Người phía sau đã đến gần.
"Khụ khụ khụ..."
Lạc Tử Quân lại ho mạnh thêm mấy tiếng, sau đó bỏ tay trái đang che miệng ra, lòng bàn tay toàn là máu đỏ.
"Haizz, quả nhiên, e rằng không đến một tháng nữa..."
Vương Ngữ Như đã lặng lẽ đi đến sau lưng hắn, nắm chặt tay giơ lên nhưng lúc này lại đột nhiên dừng lại.
"Mấy ngày trước, sư phụ nói ta nhiều nhất chỉ còn sống được một tháng, bây giờ xem ra, ôi..."
Lạc Tử Quân nhìn chất lỏng màu đỏ trên tay, lắc đầu, giọng khàn khàn, tràn đầy mùi vị chết chóc.
"Đáng tiếc, thật đáng tiếc... Một mối hôn sự tốt như vậy, một tiểu thư Tôn gia xinh đẹp như vậy, ta và nàng lại vô duyên..."
"Nếu không phải ta mắc phải căn bệnh này, sao lại nỡ cố tình làm nhục nàng, cố tình khiến nàng chết tâm..."
"Ôi, Lạc Tử Quân ta một mình chết lặng lẽ là được, tuyệt đối không thể liên lụy đến người khác..."
Nói xong, hắn bước đi loạng choạng, bóng lưng thê lương, tiếp tục đi về phía trước.
Vương Ngữ Như lập tức cứng đờ tại chỗ.
Đôi tay nắm chặt, không biết từ lúc nào, đã buông lỏng.
Một lúc lâu sau.
Sau khi bóng lưng gầy gò kia khuất sau ngõ trước, nàng mới thở dài nói: "Thì ra là Nghiên Nhi hiểu lầm hắn rồi..."
Mẹ kiếp! May quá!
Ra khỏi ngõ nhỏ, Lạc Tử Quân cắm đầu chạy.
Quả nhiên, tất cả nữ nhân đều đáng sợ, không hợp ý là phái sát thủ đến đánh đập!
Chẳng phải chỉ nói chân nàng to hơn một chút thôi ư!
Thật quá đáng!
Trở về tiệm thuốc, thấy sư phụ không có ở đó, hắn thở dốc một lúc, định đi xem sách.
Tô Thanh Linh đang đứng ngẩn người sau quầy, bộ ngực cao ngất của nàng cứ thế bày ra trên quầy, một dáng vẻ bá chủ thiên hạ chỉ có ta là tôn quý.
"Lạc Tử Quân, gia gia nói hôm nay về sẽ đánh chết ngươi!"
Tô Thanh Linh đột nhiên nói.
Lạc Tử Quân: "Tại sao?"
Tô Thanh Linh hừ lạnh nói: "Hôm qua ngươi đã sàm sỡ tôn nữ ruột của gia gia, còn sàm sỡ đến mức mông của tôn nữ ruột tím bầm."
Lạc Tử Quân lập tức đáp trả: "Hôm qua tôn nữ ruột của sư phụ cũng đã sàm sỡ đệ tử ruột của sư phụ, không chỉ sàm sỡ đến mức mông của đệ tử ruột tím bầm, còn sàm sỡ đến mức rách toạc, tối qua về quần còn đỏ hết cả lên."
"Phụt..."
Tô Thanh Linh bật cười, lập tức che miệng lại, vẻ mặt nhanh chóng trở lại lạnh lùng, giơ ngón tay ngọc thon dài trắng nõn, khoe những móng tay nhọn hoắt của mình nói: "Đáng đời!"
Lạc Tử Quân không thèm để ý đến nàng, đi vào góc ngồi đọc sách.
Tô Thanh Linh lén liếc hắn, lại nhìn cuốn sách trên tay hắn, không nói gì nữa.
Gần đến trưa.
Hai tên hán tử khiêng hai tấm biển gỗ dài đến tiệm, hỏi tên rồi bắt đầu bận rộn ở cửa.
Lạc Tử Quân nghi hoặc trong lòng, đi ra xem, thấy hai người đang thay câu đối ở cửa.
"Sư tỷ, câu đối ở cửa không phải là tác phẩm đắc ý của sư phụ ư? Sao lại phải thay?"
Hắn nhớ mỗi lần sư phụ ra vào đều đứng ở cửa vuốt râu ngắm nghía một hồi, rất đắc ý với tác phẩm của mình, sao giờ tự nhiên lại muốn thay?
Tô Thanh Linh cúi đầu gảy bàn tính, không để ý đến hắn.
Sau khi hai tên hán tử treo xong đôi câu đối mới, Lạc Tử Quân mới hoàn toàn hiểu ra.
Đôi câu đối mới được viết như sau: Mong rằng thế gian không có người bệnh, thuốc trên giá phủ bụi cũng chẳng sao.
Đăng bởi | Luizy.97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |