Nhất Định Phải Để Tôi Tham Gia Cùng Các Bạn!
Tại chợ.
Hoàng Đào đi thẳng đến quầy thịt heo.
Lần này, anh quyết định mua số lượng lớn hơn.
Nhìn thấy chủ quầy thịt, anh liền vào thẳng vấn đề:
“Ông chủ, bán cho tôi 10 cân thịt đùi heo nữa, cả thịt bò cũng lấy 10 cân nhé!”
“Ồ, mới thế mà dùng hết rồi sao?”
Nghe vậy, ông chủ quầy thịt - lão Vương - ngẩng đầu nhìn Hoàng Đào, không khỏi ngạc nhiên đôi chút.
Số lượng Hoàng Đào mua không phải là lớn, nhưng vấn đề là sáng nay anh ấy mới khai trương. Bây giờ còn chưa tới 7 giờ 20, mà đã phải vội vàng đi nhập hàng.
Điều này chứng tỏ gì?
Điều này chứng tỏ tiệm mới mở mà làm ăn phát đạt, khách hàng đông nghịt.
Thời gian tới, lượng thịt mà anh ấy mua chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.
Đây đúng là một khách hàng lâu dài!
Phải chăm sóc thật tốt mới được.
“Chúc mừng, chúc mừng nhé! Để tôi chuẩn bị ngay cho anh.”
Lão Vương nhanh nhẹn cắt thịt.
Trong lúc chờ đợi, Hoàng Đào trò chuyện với lão Vương:
“Ông chủ, anh thấy đấy, hai ngày nay tôi đều mua rất nhiều thịt heo từ chỗ anh. Sau này, số lượng chắc chắn cũng không ít. Anh có thể trực tiếp giao hàng đến tiệm cho tôi được không?”
Quầy thịt heo của lão Vương khá lớn, bên cạnh còn có người cháu trai giúp đỡ.
Có thể nói đây là “liên minh cậu cháu”.
Nghe Hoàng Đào nói vậy, lão Vương suy nghĩ vài giây rồi đồng ý ngay:
“Không vấn đề gì! Tôi sẽ bảo cháu trai tôi giao hàng cho anh. Số lượng nhiều như vậy, mang đi cũng bất tiện. Hay là chúng ta kết bạn WeChat nhé? Anh cần gì, số lượng bao nhiêu, cứ gửi tin nhắn cho tôi. Tôi chuẩn bị xong sẽ giao ngay đến tiệm cho anh.”
“Thế thì tốt quá! Ông chủ đúng là người thoải mái. Hợp tác với anh thật sự rất yên tâm.”
Hoàng Đào không ngờ lão Vương lại đồng ý nhanh như vậy. Anh lấy điện thoại ra, vừa quét mã để kết bạn WeChat vừa nói:
“Tiệm của tôi ở phố cổ phía Tây thành phố, đi vào trong ngõ, góc rẽ có một quán treo bảng hiệu ‘Ngon Tuyệt’. Nhìn qua là anh sẽ nhận ra ngay. Làm phiền anh giao hàng giúp tôi nhé.”
“Không sao, không sao. Anh đến mua thịt của tôi là tôi mừng lắm rồi!”
Hoàng Đào cười:
“Còn giá cả thì sao? Có thể giảm một chút được không?”
“Chuyện đó thì tất nhiên được!”
Lão Vương suy nghĩ rồi nói:
“Thịt heo, mỗi cân tôi giảm cho anh 1 nhân dân tệ, thịt bò thì giảm 2 nhân dân tệ. Không thể thấp hơn được nữa.”
“Được!”
Mức giá ưu đãi này khiến Hoàng Đào khá hài lòng.
Anh nhanh chóng thanh toán.
“Nếu anh còn cần mua thêm gì khác, cứ đi mua trước. Tôi sẽ bảo cháu tôi dùng xe ba bánh chở toàn bộ đến tiệm cho anh, khỏi phải vác mệt.”
Hoàng Đào nghĩ đến việc còn khá nhiều thứ cần mua, mà chiếc xe điện của mình cũng không tiện mang theo nhiều đồ, liền gật đầu đồng ý:
“Vậy… cảm ơn nhé!”
“Không có gì, tiện tay thôi mà…”
Hoàng Đào tiếp tục đi dạo các quầy khác.
Bột mì, gạo, hành lá, nấm hương, trứng bách thảo, các loại gia vị, và bát dùng một lần, anh đều mua đủ.
Sau khi mua sắm xong, Hoàng Đào quay lại quầy thịt heo.
“Ông chủ, tôi mua xong rồi. Nhờ anh giúp tôi giao đến tiệm nhé.”
“Được! Tôi giao ngay bây giờ.”
Lão Vương gọi cháu trai là Trần Vĩ Hào đến, cùng nhau giúp Hoàng Đào chất tất cả nguyên liệu lên xe ba bánh.
Trần Vĩ Hào lái xe ba bánh đi trước.
Hoàng Đào chạy xe điện bám sát theo sau.
“Ông chủ Hoàng, đây là tiệm của anh đúng không?”
“Đúng rồi, làm phiền anh đỗ xe ba bánh trước cửa tiệm.”
Hoàng Đào vừa mới về đến trước tiệm, chưa kịp dỡ hàng xuống, thì bên cạnh, Giang Quốc Vĩ, Từ Đông Lâm cùng một nhóm người đã vội vã chạy tới.
Cả nhóm người quây lấy Hoàng Đào.
Ngay cả Từ Đông Lâm, người luôn chú trọng kiểu tóc, cũng không thèm để ý mái tóc đã rối tung.
“Ông chủ Hoàng, cuối cùng anh cũng về rồi…”
“Đúng là mong ngóng mãi, cuối cùng cũng chờ được ông chủ Hoàng trở về…”
Hoàng Đào: “…”
Mới chỉ đi có 20 phút thôi mà, sao mọi người làm như đã xa nhau cả thế kỷ vậy?
À, hiểu rồi!
Mấy người này chắc chắn là thèm bánh bao chiên của anh rồi!
Hiểu ra chuyện, Hoàng Đào vừa bực vừa buồn cười:
“Mấy người muốn mua bánh bao chiên đúng không? Chờ tôi dỡ hàng xong…”
Anh còn chưa kịp nói hết câu rằng “Chờ tôi dỡ hàng vào bếp rồi làm cho mọi người,” thì đã nghe Giang Quốc Vĩ cùng nhóm người xung phong:
“Ông chủ Hoàng, việc dỡ hàng nhỏ nhặt này, cứ giao cho tôi!”
“Rửa rau tôi làm được!”
“Còn tôi… tôi nhào bột rất giỏi!”
Khóe miệng Hoàng Đào không nhịn được cong lên, suýt bật cười.
Có chỗ nào mà khách hàng đến mua đồ lại tranh nhau làm giúp chủ quán như thế này không?
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ cùng Trần Vĩ Hào dỡ hàng.
“Để tôi, để tôi làm…”
Giang Quốc Vĩ cùng nhóm người tranh nhau giúp anh dỡ đồ.
Những người hàng xóm lâu nay đã nghe kể về món bánh bao chiên, trong đó có ông Tần và ông Lưu, đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này mà vô cùng kinh ngạc.
Chỉ vì ăn một cái bánh bao chiên thôi mà?
Có cần phải tranh nhau đến mức này không?
Nếu không phải đã quen biết Giang Quốc Vĩ, chắc chắn họ sẽ nghĩ đây là một nhóm diễn viên được ông chủ Hoàng thuê đến để diễn.
Những người chưa từng ăn món này không thể hiểu được hành động của Từ Đông Lâm và nhóm bạn.
Ông Tần phe phẩy quạt, mỉm cười.
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |