Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao Có Thể Nhẫn Nhịn Được Chứ?

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

Ông Lưu, trong trạng thái ngây ngất vì hương thơm, vui vẻ nói:

"Ông Tần, xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi…"

Ông Tần, mặc bộ áo dài kiểu Trung Sơn, phe phẩy chiếc quạt xếp, điềm nhiên gật đầu, tỏ vẻ như đã đoán trước được chuyện này.

Ông Lưu: ( ̄^ ̄)

"Ông Tần, ông cứ làm bộ đi~ Để xem lát nữa ông có còn bình tĩnh được như bây giờ không."

Ông Lưu mỉm cười, nhìn xuống bàn cờ trước mặt, bỗng ngơ ngác:

"Này, đến lượt ai đi rồi?"

Ông Tần đang phe phẩy quạt liền khựng lại:

"Ông nói gì?"

"Tôi hỏi, đến lượt ai đi cờ?"

Ông Tần: ( ̄工 ̄lll)

"Chết thật!"

Mải ngửi mùi thơm, ông quên mất lượt đi của ai.

Nhìn thấy vẻ mặt ông Tần, ông Lưu hiểu ra ngay:

"Ông Tần, hay để tôi đi nhé, tôi đi..."

"Sao ông được đi? Nhỡ ông đi liền hai nước thì sao, để tôi đi!" Ông Tần vội vàng ngăn lại.

"Không phải, nhỡ ông đi hai nước thì sao?"

"Tôi đi..."

"Tôi đi..."

Khi cả hai vẫn còn tranh cãi, bỗng có tiếng gọi vang lên bên tai:

"Ai dà, ông chủ Hoàng mở cửa rồi, mở cửa rồi!"

"Mở cửa rồi, tôi đi..."

Ông Tần lập tức đứng dậy, nhanh chóng nhập vào dòng người đang xếp hàng.

Ông Lưu:

"Hahaha… Ông Tần, giờ thì không còn bình tĩnh nổi nữa rồi nhỉ..."

"Ê, ông Tần, đợi tôi với!"

Bên trong quán:

"Ông chủ Hoàng, cho tôi 4 bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, 20 cái bánh nhân thịt bò, mang đi."

"Tôi lấy 10 cái nhân thịt heo, 10 cái nhân thịt heo nấm hương, 10 cái nhân thịt bò, thêm 3 bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, đóng gói giúp tôi."

Hoàng Đào còn chưa kịp bán thì điện thoại đã rung liên tục, âm báo tiền vào tài khoản vang lên không ngừng.

Một số khách quen khi nhìn thấy ông Hoàng không nhịn được mà hỏi:

"Ông chủ Hoàng, vừa rồi đứng ngoài quán, tôi ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thịt kho. Có phải ông định làm món mới không?"

Nhiều khách quen không kìm được tò mò, hỏi ông chủ Hoàng:

"Ông chủ Hoàng, vừa rồi đứng ngoài quán tôi ngửi thấy mùi thịt kho thơm lừng. Ông định làm món mới à?"

"Đúng rồi, chân giò kho đậm vị. Trưa nay sẽ ra mắt, mời mọi người đến thưởng thức."

Nghe xong, khách quen phấn khích hẳn. Ai nấy đều háo hức, mong chờ đến giờ trưa.

Ông Hoàng mỉm cười, thành thạo đóng gói đồ ăn.

Không lâu sau, đến lượt Tào Triết.

"Bốn... cho tôi trước bốn cái nhân thịt bò, thêm một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, ăn tại đây."

"Được ngay!"

Ông Hoàng gắp bốn chiếc bánh đặt lên đĩa, rồi múc một bát cháo, đưa cho anh ta:

"24 tệ."

"Thanh toán qua WeChat, 24 tệ."

Tào Triết bưng khay, ngồi xuống bàn cùng đồng nghiệp.

Nhìn đĩa bánh bao chiên và bát cháo gần trong tầm tay, mùi thơm của chúng như từng đợt sóng mạnh mẽ tấn công khứu giác anh ta, như thể trả thù cho sự coi thường của anh trước đó.

Anh không thể kháng cự, chỉ biết để mặc chúng "hành hạ".

"Ực…"

Hầu anh khẽ nhấp nhô khi nuốt nước bọt. Anh vươn tay gắp một chiếc bánh bao chiên còn bốc khói.

Lớp đế giòn rụm, vỏ mỏng, nhân thịt thơm ngậy.

Cắn nhẹ vào lớp vỏ, nước thịt ngập tràn, không cần hút mạnh mà hương vị thơm ngon đã tràn ngập khắp khoang miệng.

Vị tươi ngọt, đậm đà khiến người ta không thể ngừng lại!

Đế bánh giòn tan, nhân thịt bên trong vừa tươi vừa được tẩm ướp hoàn hảo.

Ăn xong, cảm giác thơm ngon vẫn đọng lại trong miệng.

"Phù!"

"Ngon quá, vị này thật tuyệt vời!"

Tào Triết ăn nhanh đến nỗi bốn chiếc bánh hết veo trong chốc lát.

Anh vừa ăn xong đã gọi ngay:

"Ông chủ, cho tôi thêm bốn cái nữa, không, mười cái!"

Tối qua khi nghe hai nhân viên văn phòng nói mỗi bữa ăn cả chục cái bánh bao chiên, anh thấy thật khó tin.

Giờ thì…

Còn không thực tế chỗ nào chứ?

Chẳng hề phóng đại tẹo nào!

Mười chiếc bánh bao chiên đã là gì?

Với loại bánh này, anh nghĩ mình có thể ăn đến hai mươi cái!

Cả đồng nghiệp của anh cũng vậy, ai nấy đều gọi thêm suất.

Nhìn đám khách mới đều lộ vẻ mãn nguyện khi thưởng thức món ăn mình làm, lòng ông Hoàng tràn ngập niềm vui.

Lại thêm những thực khách mới bị chinh phục bởi hương vị của ông!

Huy ngó hết chỗ này lại chỗ khác, thấy các chú, các bác ai cũng ăn rất vui vẻ, cô bé cũng mừng lắm.

Vui cho ba mình!

Ánh nắng tinh nghịch len qua tấm rèm mỏng, rón rén tràn vào phòng, chiếu rọi lên hai chiếc giường giữa căn phòng ngủ.

Một tia nắng đậu lại trên khuôn mặt nghiêng của Thái Giai Giai.

Cô mở mắt, hàng mi dài phủ bóng trên khuôn mặt. Lớp lông tơ mềm mại khiến gương mặt cô thêm dịu dàng, mái tóc vàng óng ánh như hòa quyện vào ánh nắng.

Giai Giai chống tay ngồi dậy, nhìn quanh phòng.

Không thấy bóng dáng bạn cùng phòng Hứa Mỹ Kỳ, có vẻ cô ấy đã đi rửa mặt.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại cạnh gối, bật máy.

Nằm trên giường lướt điện thoại, vừa vào diễn đàn trường đã thấy bài đăng của mình được ghim trên trang nhất!

Mở bài viết ra, nội dung vừa mới cập nhật thêm vài trang bình luận.

Thấy những bình luận hài hước hỏi xin địa chỉ quán, cô mỉm cười vui vẻ.

Cảm giác tự hào và mong chờ như thể cửa hàng mà mình giới thiệu đang từng bước được mọi người biết đến.

Nhưng...

Đột nhiên cô nhìn thấy vài bình luận nghi ngờ và thậm chí có ý châm chọc.

Có người còn nói cô là "kẻ lót đường".

Điều này làm cô tức giận.

Sao có thể nhẫn nhịn được chứ?

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc Tiệm Mỹ Thực Vú Em - Dịch của Đa Lai Mễ Phát Tẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phanledongha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.