Chương 40
Giấy trên tờ thông báo này đã rất cũ, rõ ràng quy định này đã có từ rất lâu. Vì vậy, Từ Hi và Cao Vũ Thuần biết rằng họ chỉ có thể ăn mì nước lã và không được phàn nàn.
Tuy nhiên, sau một tô mì, người ngồi cùng bàn với họ lại giành được một quả trứng cho tất cả mọi người!
Đây không chỉ đơn giản là một quả trứng, đây là chiến thắng đáng được ghi vào sử sách!
Kiều An, người đã giành được một quả trứng cho mọi người, lại đang suy ngẫm sâu sắc. Sau này khi nói chuyện phải cân nhắc đến ảnh hưởng lịch sử. Ví dụ như sự kiên trì của bà chủ Bạch với mì nguyên chất chính là do cô gây ra. Lúc trước để trêu chọc sư điệt nhỏ, cô đã thề thốt rằng: "Khi trình độ nấu nướng đạt đến đỉnh cao, dù chỉ là mì luộc nước lã, thực khách cũng sẽ cảm động ăn hết."
Lúc đó chỉ là nói đùa, không ngờ sư điệt nhỏ thật thà lại coi đó là mục tiêu cả đời. Vì vậy, một nghìn năm sau, cô đã phải ăn một tô mì nước lã.
Kiều An không muốn ăn lại lần thứ hai, đợi tuần sau, cô còn phải cố gắng hơn nữa để mì có thêm hành lá và muối.
Kiều An dẫn Từ Hi và Cao Vũ Thuần đi đăng ký thân phận, sau đó đưa họ vào phòng khách. Trong phòng khách ngoài bàn ghế ra thì chỉ còn một chiếc gương trên tường. Mặt gương lóe lên, hiện ra khuôn mặt của một người phụ nữ đang tô son.
Kiều An: "Những người khác đâu?"
Chị Gương mím môi: "Vừa nãy Trường Uyên đi ra ngoài công tác, Tiền Hải Thanh bận xóa bài đăng, những người khác đang được sắp xếp để đào tạo cho những người mới."
"Đào tạo gì?" Kiều An hỏi.
"Đào tạo trước khi nhận việc chứ gì! Nhưng cô thì không cần bởi vì Mộng Yêu có thể được đặc cách." Chị Gương lại chọn một thỏi son khác, hướng về phía Kiều An: "Màu này và màu trên môi tôi, màu nào đẹp hơn?"
Kiều An cẩn thận so sánh giữa môi cô ấy và thỏi son trên tay, cau mày hỏi: "Không phải đều là màu đỏ sao?"
Chị Gương: "..."
Có lẽ là bị đả kích mạnh nên một lúc lâu sau chị Gương vẫn không nói gì, trong gương thậm chí còn không thấy cả mặt.
Kiều An tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu nghe Cao Vũ Thuần kể về chuyện bạn trai của cô ấy.
Cô ấy và bạn trai đã hẹn hò gần một năm, trước đây bạn trai vẫn bình thường, nhưng gần một tháng nay, bạn trai của cô ấy trở nên rất kỳ lạ.
"Một đêm nọ, tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, sờ thấy chỗ bên cạnh giường trống không và chăn cũng lạnh ngắt. Gọi tên anh ấy nhưng không thấy trả lời, nên tôi dậy đi tìm. Đèn trong phòng đều không bật, tôi tìm từng phòng một, cuối cùng tìm đến phòng tắm. Vừa bật đèn lên thì thấy anh ấy chìm cả người trong bồn tắm, nước trong đó ngập qua cả đầu anh ấy!"
Mái tóc đen trôi nổi trong nước, khuôn mặt trắng bệch do bị ngâm nước, cơ thể Tào Vĩ bất động. Cao Vũ Thuần bây giờ nhớ lại, vẫn không thể kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: "Lúc đó tôi cứ nghĩ anh ấy đã chết, nhưng không lâu sau, anh ấy đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm về phía tôi!"
Từ Hi bên cạnh không khỏi rùng mình: "Cậu ơi, lần đầu tiên cậu kể cho tớ cũng không đáng sợ như vậy đâu đấy!"
Cao Vũ Thuần: “Còn không phải do cậu nhát gan nên mình sợ dọa đến cậu à?"
Kiều An vừa ăn kẹo dẻo vừa uống Coca, nghe rất say sưa, không nhịn được thúc giục Cao Vũ Thuần: "Sau đó thì sao?"
Cao Vũ Thuần kể: “Tôi đã kéo anh ấy ra khỏi bồn tắm rồi mắng cho một trận, không cho lên giường ngủ, thế mà sáng hôm sau anh ấy dậy lại ngơ ngác hỏi tại sao mình lại ngủ ở sô pha. Anh ấy hoàn toàn không nhớ gì về chuyện tối hôm trước, còn tưởng tôi bịa chuyện ra để lừa nữa, vì anh ấy có biết bơi đâu. Lúc đó tôi nghĩ anh ấy bị mộng du, đưa đi khám nhưng bác sĩ bảo anh ấy hoàn toàn bình thường. Tào Vĩ thì cứ nghĩ tôi làm quá lên, nhưng rồi một đêm khác, tôi lại bị tiếng động lạ đánh thức. Tôi ra khỏi phòng ngủ, nhờ ánh trăng hắt qua cửa sổ phòng khách, thì thấy Tào Vĩ như một con vật không xương, đang bò lê lết dưới sàn nhà.”
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |