Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại tuổi 19 (1)

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Chương 3: Trở lại tuổi 19 (1)

Hứa Đình Sinh 19 tuổi ngồi trên xe khách đường dài đi Nham Châu.

Năm 2011, chỉ mất 3 tiếng để đi xe từ thành phố Tiệm Nam đến thành phố Nham Châu, mà bây giờ, năm 2003, Hứa Đình Sinh vừa hỏi tài xế, phải mất 5 tiếng.

Hứa Đình Sinh đã dành một ngày một đêm để chấp nhận sự thật mình đã trùng sinh.

Năm nay là năm 2003, hiện tại là đầu tháng ba. Sau khi trải qua nỗi sợ hãi ban đầu, có lẽ vì kiếp trước còn quá nhiều tiếc nuối, hắn thậm chí có chút phấn khích và xúc động.

Trước mắt có 3 việc:

Một là tai nạn qua đời của cha, nó sẽ xảy ra vào ngày 15 tháng 4, hơn một tháng nữa.

Hai là Hạng Ngưng, lúc này cô ấy mới 14 tuổi, đang học lớp 7. Căn cứ vào những gì Hứa Đình Sinh quan sát được, hiệu ứng cánh bướm dường như không làm thay đổi điều gì, nhưng hắn vẫn nóng lòng muốn xác nhận sự tồn tại của Hạng Ngưng, hoặc chỉ đơn giản là muốn gặp cô ấy một lần.

Ba là kỳ thi đại học, còn khoảng 3 tháng nữa.

Hứa Đình Sinh đã từng đến trường cao trung cũ của Hạng Ngưng, trường Nhị Trung của thành phố Nham Châu, cùng cô ấy khi đó đang học năm cuối đại học, ôn lại tuổi thanh xuân, nhưng vấn đề là, hắn không biết Hạng Ngưng học sơ trung ở trường nào.

Xe khách năm 2003 không được thoải mái lắm, đường xá cũng không tốt, bên cạnh Hứa Đình Sinh có một người phụ nữ trung niên đeo kính gọng bạc, vì xe xóc nảy mà liên tục nôn mửa.

Hứa Đình Sinh đưa túi nilon và khăn giấy cho bà, giúp bà mở nước khoáng.

"Cảm ơn, ngại quá."

Người phụ nữ trung niên ngửa đầu thở dốc, hơi nghiêng người, có chút ngại ngùng cảm ơn Hứa Đình Sinh.

"Không sao, mẹ và em gái con cũng say xe."

Hứa Đình Sinh mỉm cười hiền lành, tâm lý 31 tuổi khiến hắn trông có vẻ chững chạc hơn so với những người cùng trang lứa.

"Đi Nham Châu chơi sao? Con vẫn còn là học sinh phải không?" Người phụ nữ vừa che miệng vừa hỏi.

"Dạ, con học lớp 12, đến đó làm chút việc... Người nhà con ở bên đó." Không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, Hứa Đình Sinh nói lấp liếm.

"Ồ, lớp 12 vất vả lắm. Cô là giáo viên, nhưng dạy sơ trung."

"Sơ trung ở Nham Châu? Hay là Tiệm Nam vậy cô?" Hứa Đình Sinh hơi sững người hỏi.

"Nham Châu, mấy hôm trước cô đến đây tham gia một khóa bồi dưỡng. Con có muốn ăn mơ không?"

"Dạ, con cảm ơn. Con thích ăn chua từ nhỏ."

"Cô cũng vậy."

Hứa Đình Sinh lấy một quả mơ bỏ vào miệng, hai người dường như vì vậy mà trở nên thân thiết hơn.

Hứa Đình Sinh do dự một lúc, nếu hắn hỏi: "Cô có biết một học sinh lớp 7 tên là Hạng Ngưng không cô?"

Gần như chắc chắn sẽ khiến đối phương cảnh giác.

Hứa Đình Sinh nghĩ một lúc, giả vờ thoải mái nói: "Em họ con đang học lớp 7 ở Nham Châu, biết đâu lại là học sinh của cô, ha ha."

"Nếu vậy thì trùng hợp thật. Em họ con học trường nào?"

Cô giáo cũng cười, có lẽ vì trò chuyện đã khiến bà phân tâm, lúc này bà không còn nôn nữa.

"Con không rõ lắm, ít khi liên lạc. Em ấy tên là Hạng Ngưng." Hứa Đình Sinh hơi lúng túng nói.

Cô giáo há hốc miệng nhìn hắn.

Hứa Đình Sinh khó hiểu, nhướng mày.

"Không thể nào, lớp cô có một bạn nữ tên là Hạng Ngưng, không biết có phải trùng tên không." Cô giáo nói.

Hứa Đình Sinh có chút luống cuống, cảm giác này vừa phấn khích vừa hồi hộp.

"Cô dạy ở trường nào vậy cô? Con sẽ về hỏi người nhà, biết đâu sau này còn phải nhờ cô giúp đỡ quan tâm em ấy nhiều hơn."

"Trường Trung học Tân Nham. Nếu đúng là trùng hợp như vậy thì cô nhất định sẽ giúp đỡ. Cô họ Lưu, Lưu Tuyết Lệ, con ghi lại số điện thoại của cô chứ."

"Dạ mong là vậy." Hứa Đình Sinh ghi lại số điện thoại của cô Lưu.

Hứa Đình Sinh ở trong một nhà nghỉ giá rẻ, cách Trung học Tân Nham 5 phút đi bộ.

Hắn không dám nhờ cô Lưu để tìm Hạng Ngưng.

Giả sử cô Lưu nói với Hạng Ngưng: "Anh họ con tìm con", sau đó cô bé 14 tuổi kia nhìn thấy một người đàn ông hoàn toàn xa lạ... Hứa Đình Sinh sợ sẽ làm cô ấy sợ.

Hắn cũng thử hỏi bảo vệ, nhưng trường học quản lý bán trú, không có lý do chính đáng và giấy tờ chứng minh thì hắn căn bản không vào được. Hứa Đình Sinh làm sao dám nhắc đến tên Hạng Ngưng, chứ đừng nói đến việc chứng minh, đăng ký.

Hứa Đình Sinh thử leo lên sườn núi sau lưng trường học, ngồi xuống hết một ngày, nơi đó có thể nhìn thấy sân thể dục của trường học, học sinh lớp thể dục sẽ xuất hiện ở đó.

Nhưng không phát hiện ra Hạng Ngưng.

Chạng vạng tối tan học, có một bộ phận học sinh ngoại trú sẽ về nhà, Hứa Đình Sinh nhìn hai ngày, vẫn không thấy Hạng Ngưng, có lẽ cô ấy ở nội trú.

Về phần khả năng Hạng Ngưng thật ra đã xuất hiện mà mình không nhận ra, hắn cho rằng không tồn tại, tuy rằng lúc này cô ấy chỉ mới 14 tuổi.

Hứa Đình Sinh bắt đầu hoài nghi ngôi trường này có phải thật sự chỉ có một cô gái cùng tên cùng tuổi với Hạng Ngưng hay không.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Chờ Em Lớn (Dịch) của Hạng Đình Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.