Chương 3: Thế giới.
Bức tranh trên tường là bản mẫu để vẽ lại, tại trung tâm căn phòng vẫn còn một bức tranh như thế, chỉ là nhỏ hơn và chỉ vừa được vẽ xong đường nét, vẫn còn chưa được tô màu.
Vị thanh niên nhẹ đặt chén màu đang pha xuống, nhè nhẹ đi đến bàn làm việc cầm lên tách trà đã nguội đi vài phần, nhấm một ngụm nhỏ rồi đặt xuống quay ra nhìn đến vị nữ tử bằng ánh mắt vô hồn.
Tựa như đã quen, nữ tử cũng không nói gì, cầm đến hai tấm thẻ và một thẻ nhớ nhỏ đưa đến cho thanh niên.
Hắn nhận lấy, nhìn cô một lúc rồi đưa đến cho cô tấm thẻ có mã MC-067, ánh mắt hắn không cảm xúc, giọng nói không lộ ra khi sắc hay tâm tình nào.
– Cô đưa lại cho tôi mã hiệu 023 Arachne đi, mã hiệu 067 Indra tương thích với cô cao hơn.
Nữ tử không nói gì thêm, chỉ nhận lấy tấm thẻ từ tay thanh niên, tay đưa đến trước mí mắt, sau trên trán nàng ở ra một khe nhỏ, một tấm thẻ mã hiệu MC_23 đi ra.
Nàng nhẹ nhất tay lấy xuống tấm thẻ có ghi mã hiệu MC-023, thay thế vào lại tấm thẻ mã hiệu MC-067.
Sau khi bàn giao xong đồ đạt, vị thanh niên nhẹ nhìn nàng, thanh sắc vô hồn cất lời.
– 21 giờ 30 phút Tiêu Âu Ân của Tiêu Gia sẽ đến quán bar Hợp Lạc tại khu số 4. Cô đến đó đóng vai gái gọi, chỉ cần quan sát hắn là được. Không cần báo lại. À nhớ khi hắn đang vui phải gửi định vị cho vợ hắn, được thì chụp vài tấm tiện tay gửi luôn.
Nghe được lời này cô gái tên Linh cũng cảm thấy quá quen thuộc, không nói gì thêm mà nhận lệnh.
Khi nàng định rời đi thì nàng nhìn thấy một điều lạ, mắt nàng đảo qua bức tranh Kim Cang Long đang được vẽ. Khóe môi nàng giật giật, lòng hỏi “Cái quái gì thế.” nàng dụi mắt nhìn kỹ lại thì nàng lại giật mình, nhịn không được quay qua thanh niên hỏi.
– Lão đại này! Huỳnh gia nhánh nhà anh không phải bảo phải có tâm hồn và phẩm giá của nghệ thuật sao?
Thanh niên không lộ ra biểu cảm, hắn chỉ nhẹ nhàng bình thản vừa vẽ tranh vừa đáp lại.
– Đúng rồi! Phải có tâm hồn nghệ thuật, luôn kính trọng hình tượng chư tiên thần phật.
Thiếu nữ nghe lời này thì sắc mặt càng méo mó, lòng nàng không thôi thầm rủa “Đại ca à! Anh nói có lý tí đi. Tôn trọng mà anh vẽ cho người ta cái gì thế kia! Kim Cang Long tay phải cầm thương thì đúng rồi, mắc gì tay trái anh vẽ cầm theo cây phóng lựu là như nào! Lần trước Anh vẽ bồ tát cầm súng Laser thì cũng thôi đi, Phi Thiên Thần Nữ và Hằng Nga cầm súng tỉa Barrett thì càng là thôi bỏ qua. Nhưng giờ anh con mẹ có cực phẩm vẻ cả Tây Vương mẫu với Thái thượng Lão Quân kéo nguyên xe chở bom nguyên tử là như nào kia? Tôn trọng kiểu này thần linh sợ chạy chứ không ai dám cho anh thờ với kính!”
Nàng thật muốn nói thành lời nhưng nghĩ đến cảnh tiền thưởng và tiền lương mình cái nào cũng bị trừ khiến nàng nhịn không được phải ém xuống nuốt hết lời định tuông.
Nàng định quay đi thì tiếng của vị thanh niên cất lên. Hắn ôn tồn nói với nàng.
– Xét thấy cô tháng này làm vất vả, tôi quyết định tăng lương cho cô.
Lời này vừa dứt nàng vui như mở cờ, liên tục cảm ơn vị thanh niên.
Nàng đã làm việc cho con quỷ tư bản này suốt gần bảy năm. Hắn là kiểu người biết sai nhận sai, bị chỉ trích thì hắn vẫn bình tĩnh tiếp thu rồi tìm cách sửa chữa. Nhưng những kẻ góp ý cho hắn theo những cách cực đoan có kết quả gì thì trời biết. Nhẹ thì táng gia bại sản trở nên điên dại, nặng thì bị nàng trực tiếp đi tìm thủ tiêu. Kẻ này đặc biệt ghét những người lắm lời, nhất là khi lời đó là nói xấu sau lưng hắn. Nếu những lời ấy không ảnh hưởng đến hắn thì thôi, nhưng nếu có gì đó dính dáng đến lợi ích hay hình tượng hắn vất vả xây dựng thì tuyệt đối kết cục sẽ là cái chết.
Làm việt cùng loại người tính khí thất thường, thủ đoạn khôn lường như này tốt nhất là nín mỏ cuối mặt mà làm, lâu lâu nói chuyện phiếm nhưng tốt nhất đừng đứng trước mặt hắn lải nhải quá nhiều.
Nàng đã làm việt như vậy được bày năm nhưng cũng chẳng thấy uất ức gì, vì vốn kẻ này theo nàng đánh giá là kẻ có tài. Đi theo người tài thì có uất ức gì chứ? Huống hồ đãi ngộ cũng rất tốt, mấy ai làm chủ mà chịu cho nhân viên mình lương thưởng rộng rãi như tên này? Không làm việc vẫn có lương, không những vậy lương còn cao hơn mấy lần khi so cùng những chỗ khác, chỉ là ngặt một nỗi làm việc với kẻ này lâu lâu bị giật đầu dậy lúc giữa đêm. Nàng mấy hôm rồi không có lấy một giấc ngủ ngon. Nếu không phải tế bào nano tự tái tạo thì nàng cũng không giữ được vẻ xinh đẹp như gái mới lớn này.
Ba tiếng sau thanh niên nhẹ đặt cọ vẽ xuống khay gỗ, nhẹ đi qua bàn làm việc rót cho mình một ly trà đã nguội. Một hơi uống cạn chung trà. Đặt nhẹ xuống bàn, hắn hướng tới bức tranh đã hoàn thành, tự cắt ngón tay mình rồi chấm lên ấn đường của Kim Can Long trong ảnh, lác sau một đầu bạch long bay ra lơ lửng trong hư không. Nó lượn lờ bay một vòng quanh phòng rồi quay lại dung nhập vào lại trong bức tranh.
Vị thanh niên thấy cảnh này vô cùng hài lòng. Cầm lấy bức tranh, cuộn tròn nó lại rồi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ trong suốt. Thoáng chớp mắt, bức tranh trở thành những vần tình thể rồi vở thành những hạt nano bay thẳng vào trong tấm thẻ.
Ướng người rồi rời khỏi phòng. vị thanh niên đi dọc theo hành lang đến trước một cánh cửa bằng hợp kim, đưa ánh mắt mình vào trong, sau khi máy quét quét qua tròng mắt thì mới mở ra cánh cửa.
Căn phòng hình tròn có tấm kính mái vòm nhìn được sao trời hiện ra, sàn nhà kim loại lạnh lẽo được phủ lên bởi những mảnh thảm bằng lông màu đen sậm trải khắp phòng, Căn phòng ngoài một cái giường lớn thì hầu như không có gì khác.
Vị thanh niên nhẹ đi đến trước một góc trong phong. Năm ngón tay chạm lên vách tường, chỉ giây lác mảnh tường ấy biến mất, để lộ ra hàng dài trang phục.
Từ âu phục phương tây, cổ phục đông á, trang phục thời trang từ nam đến nữ đều có đủ không thiếu. Vị Thanh niên này tiện tay lấy xuống một chiếc áo thun màu trắng, một chiếc quần jogger cùng với một cái áo khoác bomber dài tay. Cẩn thận cất hết vào tấm thẻ trên tay.
Xong hắn lại ung dụng chọn ra một bộ vest màu xanh nhạc. Để thẳng tắp lên chiếc giường lớn rồi đi thẳng đến Trước bức tường khác, sau thao tác xác nhận vân tay, một kho chứa đầy vật dụng hóa trang hiện ra.
Người thanh niên nhẹ cởi hết quần áo để lộ ra những phần cơ bắp trên thân hình thon gầy cùng một một cái lò năng lượng ở trước lòng ngực.Chiếc lò ấy phát ra thứ ánh sáng xanh kỳ dị, liên hồi thu hút các hạt năng lượng nano màu xanh lơ lửng trong không khí, tại trung tâm lộ ra một viên tinh thạch màu xanh, viên tinh thạch ấy liên hồi thu nạp những hạt nano.
Ngoài ra trên dáp dọc phần ngực của hắn ngay vị trí trái tim là chi chít những vết sẹo đã lành, có củ có mời. Chúng hằn lên da thịt vị thanh niên, cứ như thể chính hắn đã bị mỗ sẽ rất nhiều lần.
Trong một thế giới người người đều có trong mình những bộ phận đã đồng hóa cùng tế bào nano thì đâu đó vẫn có những người đặt biệt. Họ không có khả năng hấp thụ hoặc cùng tế bào nano đồng hóa hoàn toàn. Họ có thể là bất kỳ ai, dù cho là từ trong dân thường hoặc thậm chí là con cháu của những gia tộc lớn. Họ luôn tồn tại lẩn khuất. Sự tồn tại của họ là điều tối kỵ, có kẻ sẽ bị vứt bỏ, bị đưa xuống lòng đất nơi dành cho các Iinfeslah. Họ chỉ có một điểm chung duy nhất, đó là dù cho sống hay chết cũng sẽ chẳng ai quan tâm.
Con người thời đại này là vậy.
Những kẻ, dù có trong mình thiếu khuyết, lại muốn người khác đứng cùng hoặc dưới mình phải hoàn hảo. Nhưng khi có ai đó hoàn hảo hơn xuất hiện? Chính họ lại không cho phép kẻ ấy tồn tại! Những người hoàn hảo kém hơn, dù chỉ một chút... cũng sẽ bị xem như phế vật, là những con tốt thí sẵn sàng bị họ vứt bỏ bất kỳ lúc nào.
Người dân thường khinh miệt kẻ tù tội! Miệt Thị những nô lệ còn chẳng nhận thức được mình thuộc giống loài gì!
Người trong các gia tộc lớn, những kẻ quyền cao tiền nhiều thì khinh miệt những kẻ nghèo hèn, những người sa cơ lỡ vận. Chúng coi họ như sâu mọt vô dụng, còn mình là đấng tối cường ngự trên chín tầng trời vời vợi.
Dùng một đời coi khinh người dưới mình, nhưng khi gặp kẻ đứng trên bản thân thì lại tìm cách kéo xuống ngang bằng.
Họ sẵn sàng chà đạp những thiên tài mới nhú, nhưng lại quay ra kêu gào với thế nhân rằng: "Không tìm được người tài sánh vai!". Chê bai vườn hoa không có đóa hoa tuyệt sắc, nhưng lại dùng gót giày giẫm lên những bông hoa ngát hương trong khu vườn của kẻ khác.
Có chăng... là vì những bông hoa sắc ngọc hương ngà ấy không thuộc khu vườn của họ? Không nằm trong chính tay họ, nên họ không muốn nó tồn tại!
Thói đời bạc bẽo, lòng người lạnh giá. Muốn sống... phải đủ nhẫn tâm, đủ giá trị để được kẻ khác nhìn và dùng.
Thật mỉa mai làm sao!
Tự do trong thi ca văn tịch bao đời nhắc đến nơi đâu? Tự do trong hiến pháp do chính những kẻ quyền cao ngự trên chín tầng trời kia đưa ra giờ ở đâu?
Há ra... chỉ là một trò hề. Mỉa mai thay!
Mà vị thanh niên này cũng có thể tính là một trong số những người có khiếm khuyết như vậy. Hắn sinh ra với một trái tim không vẹn toàn.
Là kẻ đáng lẽ phải bị vứt bỏ, cuộc đời hắn định mãi sẽ không có ánh mặt trời.
Nhưng phép lạ xảy ra. Tế bào nano thay vì đồng hóa cùng trái tim thì đã đồng hóa hoàn hảo cùng bộ não của hắn.
Hắn sinh ra với một thể chất bị gò bó bởi trái tim không thể phát triển theo kịp với những bộ phận khác, nhưng bù lại có được một bộ não thông minh xuất chúng.
Chỉ là… thông minh thì có ích gì? Kẻ thông minh là kẻ nhìn cuộc đời này rõ nhất, hiểu nhiều đạo lý nhất!
Có rất nhiều loại thông minh, tùy vào môi trường phát triển, chúng tự hình thành và định hướng. Sống trong một thế giới đặt nặng giai cấp, con người giả dối đã khiến vị thanh niên này chán nản, tự hắn nhìn ra tất cả.
Cái hắn rõ nhất không phải là kiếm tiền! Không phải là tìm kiếm lợi ích! Càn không phải cách tranh giành quyền lực vô thực! Thứ hắn nhìn thấu nhất… chính là lòng người.
Vì vậy từ rất nhỏ, hắn được những lão già trong họ giao cho rất nhiều việt như tuyển chọn người tài cho gia tộc, cũng như thay gia tộc làm những việt không tiện ra mặt, có thể nói là con dao bén nhất của dòng tộc họ Huỳnh.
Nhưng vì gì gọi hắn là dao chứ không phải đao? Đó là vì đao có võ và cán, đao trong võ là vô hại, đao bén đến đâu đi nữa thì chỉ cần bắt được được cán là coi như tùy ý vung múa. Nhưng dao thì khác, dao có hai loại, loại có cán và không có.
Loại không có cán được gọi là dao hai lưỡi, loại này nếu cầm không cẩn thì thì chính người cầm cũng sẽ bị chính nó làm cho đổ máu. Mà vị thanh niên anh tuấn này chính là con dao có hai lưỡi ấy.
Hắn có mạng lưới quen biết rất rộng, hắn tuyển chọn người tài cho gia tộc, cũng là đang mở cho những kẻ ấy một con người đổi thay vận mệnh.
Mà những kẻ được hắn mở cổng đón chào ấy, mỗi người đều nợ hắn không chỉ là một cái mạng, nói chính xác là một cuộc đời.
Ở cái thời đại này, kẻ có thế bào nano cũng được chia ra làm nhiều loại. Tầng trên cùng là người nằm trong mười đại gia tộc lớn. Họ tranh đấu, giành giật cấu xé miếng mồi lợi ích, kìm hãm lẫn nhau. Tồn tại trường kỳ qua bao năm tháng. Cứ hết thế hệ xuất chúng này đến thế hệ xuất chúng khác đứng ra dìu dắt giữ vững địa vị của gia tộc nhà mình, tìm cách hạ bệ gia tộc kẻ khác.
Đăng bởi | HuynhVanThu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |