Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Khởi màn

Tiểu thuyết gốc · 2209 chữ

Tầng trung lưu là những kẻ có trong mình ít tiền, những nhà giàu mới nổi. Nhưng kẻ vừa chạm tay tiếp cận với quyền lực trong các gia tộc. Những thân quyến dòng họ của quân nhân có chức vụ cao trong quân đội các gia tộc. Hay đơn giản là người nhà của những cánh tay đắc lực của một hai đại nhân vật.

Tầng hạ lưu là những người dân bình thường, có trong mình tế bào nano. Họ sinh sống và sinh hoạt dưới sự chi phối của các gia tộc. Có thể nói rằng họ là những kẻ thường dân nằm dưới sự cai trị của những quốc gia cũng không sai. Những người thường dân ngày ngày chịu đựng áp lực từ những kẻ trên cao. Khi về thì lại tìm kiếm người thấp kém hơn mình để trúc giận.

Con người là muôn hình muôn vẻ, nhưng ở cái thời đại nhân tính là cỏ rác thì dù có muốn giữ gìn một tâm hồn đẹp cũng không thể.

Người tốt ư? Sớm đã bị mài mòn. Kẻ xấu ư? Vốn đã tồn tại.

Thứ duy nhất không thể bị mài mòn bởi thời đại này. Chỉ có lợi ích mỗi người.

Mà vị thanh niên này là một người nắm giữ những lợi ích khó thể cưỡng lại. Người được hắn giúp có thể không mang ơn hắn, nhưng chắc chắn rằng họ sẽ phải nhớ về thứ hắn mang lại.

Không đơn giản là một cơ hội, mà nó là một con đường mới. Trước lúc họ có được sự để mắt từ một vị cao tầng nào trong Huỳnh gia thì quyền sinh sát đều nằm trong tay của người thanh niên.

Một ngày đẹp trời hắn không vui, thì biết đâu được con đường họ hằng mong từng đêm sẽ lập tức bị đoạt mất. Vì vậy mỗi người bọn họ đều hiểu với lòng rằng họ luôn nợ hắn một ân tình.

Nhưng mà tại đây có vấn đề. Không phải chỉ cần những người kia chứng minh được thực lực và được một vị cao tầng nào đó nhìn trúng là có thể an toàn cập bến rồi sao? Qua sông rồi thì cần gì phải nhớ đến ân tình với vị thanh niên này chứ?

Nói là như thế, nhưng qua được cầu độc mộc thì có được mấy người? Sói nhiều thịt ích.

Những kẻ trên cao luôn tìm kiếm người xuất sắc trong mỗi lớp tâng binh. Trong một tóp nhân tài mới nổi họ chỉ chọn ra một người mà họ thấy hợp mắt. Không phải tài giỏi nhất cũng là có năng lực vô cùng đặc biệt. Còn những kẻ còn lại trong lứa nhân tài ấy sẽ làm gì? Tất nhiên là phải dưới quyền vị thanh niên điều động.

Công việc của hắn là giới thiệu và móc nối họ cho những vị trí còn thiếu và cần người bổ sung.

Tuy nói rằng hắn điều họ cho kẻ khác dùng nhưng trên thực tế là những tài năng trẻ này vẫn thuộc quyền quản lý của hắn. Hắn thích thì cho người này làm việc nhẹ nhàng, ghét thì cho kẻ khác làm việc cực nhọc.

Trong khắp tập đoàn của gia tộc họ Huỳnh, không nơi đâu là không có người nợ hắn.

Họ gần như đâu lại thành mạng lưới.

Mà vị thanh niên này cũng không phải loại quá mức ỷ quyền, thưởng phạt phân minh, tiền bạc minh bạch sòng phẳng nên được lòng rất nhiều nhân tài.

Hầu hết không ai không nhớ tên hắn sau khi rời đi.

Nếu phải nói đến thứ duy nhất khiến họ khó chịu ở hắn, thì chính là cái tính khí thất thường. Đôi lúc thì điềm đạm nhẹ nhàng, thi thoảng thì độc đoán tàn độc. Hai cái này cũng còn có thể chấp nhận, cái khiến họ khó chịu chính là loại tính khí như thể một tên điên đi khắp nơi gây ức chế cho người khác.

Lần gần nhất có một tân binh chia tay cùng người thương, vị thanh niên này biết được tìm đến an ủi. Lúc đầu là khuyên ngăn nhẹ nhàng, sau đó trực tiếp đưa dây thừng cho chàng thiếu niên trẻ người non dạ ấy. Cuối cùng khích đểu vài câu khiến người tâng binh kia hóa yêu thành hận, từ thù hận chuyển thành nỗ lực quyết tâm.

Người tân binh ấy sau một thời gian nỗ lực đã được một vị trung tầng trong Huỳnh gia chú ý và thu nhận về dưới trướng. Hắn hóa thù hận thành động lực bán mạng cho Huỳnh gia, lập ra bao chiến công.

Nếu chỉ dừng lại ở đây thì mọi người sẽ thấy không có gì quá mức đáng chú ý mà phải ghét cay ghét đắng cái tính cách ó đâm đục thuyền của vị thanh niên kia. Lẻ ra người này còn là người xếp tâm lý thấu hiểu cấp dưới đấy chứ? Nhưng như một vị cao nhân trong quá khứ từng nói. “Đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về.”

Ấy là cho đến khi họ biết cô gái chia tay với tân binh xấu số kia là con gái của người đã thu nhận tân binh ấy.

Cái đáng nói là thứ khiến họ chia tay chính là lời đá đểu của vị thanh niên với cha của cô gái.

Người thanh niên dáng hình đạo mạo lần nữa đi kích thích lòng hận thù trong vị lính trẻ, mượn tay thiếu niên đang đắm chìm trong thù hận diệt nát, công bố toàn bộ phe cánh của cha cô gái. Cuối cùng trả giá bằng việt liệt hết toàn thân tứ chi.

Những phút cuối cùng của người lính trẻ đoản mệnh, cứ ngỡ sẽ thoải mái ra đi vì hận tình đã dứt thì chính tên thanh niên kia đã đến dùng cái giọng ôn tồn rồi mỉa mai cười nhạo kể lại toàn bộ câu chuyện khiến người tân binh nghe xong thức ọc máu mà chết.

Đó là vụ lớn, những vụ nhỏ như hố tân binh vào những tình huống trớ trêu nhỏ lẻ khiến họ tàng tạ mới về được quân doanh, về đến nơi thì chính vị thanh niên lại đi ra mỉa mai cười nhạo.

Người thanh niên tài thì có tài nhưng tính cách của hắn mất nết đến trình độ ma gào quỷ khóc, thần phật từ chối nhìn mặt thì ai mà ưa cho nổi.

Hắn ta họ là Huỳnh, tên là Phúc Đức. Huỳnh trong Huỳnh gia, Phúc trong phúc hậu, Đức trong đức tính hoặc đạo đức..

Chỉ là tên thì hay mà tính thì ngược. Trần đời có ai tên Phúc nhưng lại làm như vậy không? Tên Đức mà làm chuyện thương thiên hại lý thế không?

Huỳnh Phúc Đức một thân trần trụi giữa căn phòng mái vòm, đi thẳng một mạch đến phòng tắm. Sau hơn ba mươi phút hắn bước ra, trên thân đã lau sạch không còn động lại một giọt nước nào.

Không do dự đi thẳng đến một góc bức tường, dùng bàn tay nhận diện mã vân. Sau một chốc lát, bức tường vần rã thành những khối hình chiếu chữ nhật nhỏ rồi biến mất, để lộ ra một bàn trang điểm, và những bộ da hình người.

Huỳnh Phúc Đức nhè nhẹ đi đến trước một khe nhận thẻ đưa vào trong một tấm thẻ trong suốt có những bo mạch liên kết với nhau. Sau đó một màn hình tinh thể sáng lên, hiện ra thông tin của hơn một nghìn người.

Huỳnh Phúc Đức chọn ra một người rồi đi vào trong một khoang chứa hình con nhộng Sau một phút thời gian, khoang chứa mở ra. Huỳnh Phúc Đức bước ra với bộ dáng của thiếu niên. Hình dáng đều y như đúc với thông số hiện lên trên màn hình. Mái tóc nâu đỏ đặc trưng.

Sau vài tiếng, Huỳnh Phúc Đức dùng bộ dáng củ rời khỏi tòa biệt phủ. Trên thân mặc lên một bộ âu phục màu xanh nhạc. Bộ dáng thư sinh khoác lên người bộ vest tôn lên vài phần khí chất lịch lãm. Ngồi trên chiếc xe bay dùng hệ thống tự động lái di trên trên bầu trời thành phố. Đến trước một con hẻm, chiếc xe bay hạ thấp xuống, tấp vào một con hẻm nhỏ.

Huỳnh Phúc Đức đi xuống xe, cài đặt cho chiếc xe một tọa độ rồi thong dong hòa mình vào màn đêm tỉnh mịt.

Chỉ thoáng nữa phút đồng hồ, Huỳnh Phúc Đức đã bước ra đi đến một con đường lớn khác. Chỉ là trên thân hắn lúc này là một thân trang phục hiện đại.

Áo khoác dài màu xám đậm hòa mình vào ánh đèn màu xanh nhạt, quần jeans đen dài thả lòng xuống dưới nền đất kết hợp cùng đôi giày thể thao màu xám trắng tất cả hòa quyện khiến hắn trở nên quá đỗi bình thường. Trên mặt hắn mang một chiếc khẩu trang màu đen che đi gần nửa khuôn mặt, trên đỉnh đầu được che đậy bởi một chiếc nón lưỡi trai màu đen hướng về trước.

Huỳnh Phúc Đức im lặng đi trên con phố dài đông đúc hòa lẫn theo dòng người.

Theo sau hắn, là một nhóm người lạ mặt, cứ như thể từ sớm đã chờ hắn nơi đây vậy.

Huỳnh Phúc Đức không làm gì để bị chú ý quá mức. Hắn tấp vào lề đường một quán mì há cảo hoành thánh, hướng chủ quán gọi một tô mì nước, một tô hoành thánh cùng một tô há cảo.

Đầy thuần thục, lấy một chén nhỏ, pha một nửa là nước tương, một nửa còn lại là tương hột. Nhẹ nhàng múc đến một muỗng sa tế rồi vắt vào một ít chanh.

Chờ ba phần đồ ăn hắn gọi đặt lên bàn hắn nhất người lấy khăn giấy, lau muỗng đũa.

Ba mươi phút sau, Huỳnh Phúc Đức rời khỏi quán ăn. Những người theo giỏi thấy hắn lập tức bám theo. Tới một hẻm nhỏ, hắn bước vào trong rồi biến mất. Đám người thấy vậy chia nhau đi canh chừng những nơi có thể rời đi của con hẻm.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ chờ đợi không có động tỉnh, người chỉ hủy của đám người im lặng ra tính hiệu bằng tay chỉ thị họ tiếng vào. Thấy vậy một tên trong số nói vào trong tai nghe.

– Đội trưởng chúng tôi thấy không ổn. Nếu chúng ta vào hết thì hắn có khả năng sẽ rời đi bằng cách đánh lạc hướng…

Hắn chưa nói hết thì tên đội trưởng liền lập tức đáp với giọng điệu lạnh nhạc.

– Không mượn cậu dạy, chúng ta có ba mươi người, trong đó có ba người là dị năng giả, hai họa sư, thêm tôi là một cổ trùng nhân.

Xong tên chỉ huy thoáng chững lại, rồi lại lên tiếng tiếp lời. Lần này là ra lệnh cho đám cấp dưới làm theo.

– Tôi và một họa sĩ dẫn theo mười người vào trong. Các cậu bên ngoài, chờ đối phương đi ra, Mười người ở lại canh ở năm hẻm ra, mười người còn lại là những tay súng bắn tỉa, các người đến vị trí trước đó đã bày trí mà đợi, Nếu bên này không giết được thì các người bắn chết hắn.

Nói xong vị chỉ huy vung tay, từ trong những con hẻm bò ra một đoàn rắn rết. Có tổng ba mươi con, còn trong khu vực hẻm còn sót lại mười con nữa đang liên tục bò trường tìm kiếm con mồi.

Nói là con hẻm nhưng thật chất là khoảng cách giữa các ngôi nhà, do luật lệ Liên Ban ban hành nên những ngôi nhà tại đây nếu muốn xây toàn bộ diện tích thì phải đóng tiền phạt thuế mặt đất và tài nguyên mỗi tháng, vậy nên để tránh khoảng thuế này, những khu nhà chung cư đều luôn xây dựng cách nhau một mét.

Lâu dần hình thành những con hẻm xác nhau, những nơi này có ánh sáng rất yếu ớt, nếu không muốn nói là không có một chút ánh sáng nào.

Trong một điều kiện không có ánh sáng như vậy mà dám đi vào chắc chắn chỉ có đường chết, vậy nên trong các nhóm tổ chức quân đội lúc nào cũng cần phải có một cổ trùng nhân hay ngự thú sư, hoặc ít nhất là người thuộc nhánh phụ của truyền thừa phù thủy nhà Deveraux mới có thể tiếng vào thám thính những nơi thế.

Những người quân nhân được trang bị một cặp kính có thể nhìn trong màn đêm nhưng nếu không rõ địa hình cũng không khác tìm chết là bao.

Sau hơn mười phút bầy trí đám người lần lượt tiếng vào, họ chầm chậm tìm kiếm người trong những con hẻm.

Bạn đang đọc Tương Lai Tự Định sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.