đại ti thiên ngạc nhiên
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Theo ý của Lâm Duệ thì nên xét duyệt lại một lượt, tính toán rõ ràng sổ sách một phen, xem vì sao mức thuế thu lần này lại cao như vậy, vượt quá dự tính nhiều lần.
Nhưng dù là Vũ Hóa Huyền hay Hàn Nguyên Bá đều chủ trương mau chóng quay về Lạc Kinh, bẩm báo việc này lên Thần.
Thậm chí vị đại tổng quản nội đình cũng có chút vội vã, muốn mau chóng về kinh bẩm báo.
Lâm Duệ không làm gì được, chỉ đành tùy ý họ. Hắn ra lệnh cho phòng thu chi chuẩn bị mấy bản sổ sách rồi cùng Vũ Hóa Huyền lên phi liễn rời đi.
Nhưng ngay khi hắn ra lệnh xong, chuẩn bị lên đường thì thấy Phí Vân Lai mặc quan bào thất phẩm, một bộ ủy khuất, quỳ bên cạnh đường chờ hắn. Tên này giờ cũng có chức quan của Đại Tống ở tinh cảng.
Lâm Duệ sau khi nhận chức thông thương đại thần và tinh cảng tổng đốc thì triều đình phát thêm 7000 biên chế quan viên cho tinh cảng, trong đó có 180 vị trí “thông dịch” và “cố vấn thương mại”. Hắn tuân theo nguyên tắc, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, để Phí Vân Lai đảm nhiệm chức “thông dịch trưởng”, giúp quỷ nghèo này có thêm một phần tiền lương.
Nhưng tên này làm sao vậy? Sao như chết cha chết mẹ vậy? Lâm Duệ đưa mắt nhìn sang Vương Thiên Vũ, một bộ hỏi dò.
Vương Thiên Vũ cố nén cười, hấp háy mắt nói:
- Lão Phí lại đặt cược, hắn vay tiền đặt cược bàn cược ngầm trong Lạc Kinh, đặt 8 tỉ cho ngài một chiêu chiến thắng.
Lâm Duệ nghe vậy thì sững sờ:
- Hắn không phải rất có ánh mắt, đặt cược trúng sao, sao còn làm bộ dáng như này?
- Bàn cược bị người hất đổ, hình như là Khấu Huyền Vương ra tay.
Vương Thiên Vũ nhịn không được nữa, bật cười lớn, cảm giác rất là sung sướng:
- Nhà cái nói tiền đều bị Khấu Huyền Vương lấy hết rồi, giờ không còn tiền trả, một đồng cũng không trả, ngay cả tiền đặt cược cũng chỉ trả lại một phần ba.
Lâm Duệ không khỏi có chút đồng tình nhìn Phí Vân Lai, nhưng rồi lại nhíu mày nói:
- Khấu Huyền Vương nổi tiếng với chiêu lật bàn nhưng còn chưa đến mức cướp tiền không phải của mình. Nhà cái này có chút không chính đáng rồi, à, mà giờ dám nhận tiền cược của Khấu Huyền Vương, đoán chừng cũng không tốt đẹp gì.
- Được rồi, lão Phí, ngươi mang theo thủ lệnh của ta, từ Trấn Cảng Ty chọn ra hai vị cấp 9, bốn vị cấp 8, tám đội Hóa Long đến bắt nhà cái mang về khảo vấn chạt chẽ, cho đến khi hắn chịu phun ra tiền trả ngươi mới thôi.
Trấn Cảng Ty là cơ quan mới xây, tách ra từ Hoàng Thành Ty, hiện tại nghe theo lệnh của tinh cảng tổng đốc Lâm Hạo. Triều đình rất coi trọng tinh cảng nên trong Trấn Cảng Ty, cao thủ như mây. Nhưng Lâm Duệ đoán nếu nộp sổ thuế thu hôm nay lên, chỉ sợ triều đình sẽ phải coi trọng nhiều hơn.
Lâm Duệ tiện tay viết một thủ lệnh, ném cho Phí Vân Lai:
- Lão Vương, Hoành Đao, hai người cũng giúp hắn chút! Rắm chó thật, dám cướp tiền của chúng ta!
Phí Vân Lai mặt đỏ lên, trong nội tâm đầy hổ thẹn lẫn cảm kích. Tám tỷ đồng Liên Bang này với hắn cũng không nhỏ, là gần một năm tiền lương rồi.
Vương Thiên Vũ sắc mặt suy sụp, thầm nghĩ vì sao Phí Vân Lai thua tiền mà mình phải giúp chứ? Còn có, ý của boss là để nhà cái phun ra cả tiền thắng cược của Phí Vân Lai, như vậy lão Phí laiạ kiếm một khoản lớn sao? Vương Thiên Vũ trong lòng rất không vui, nhưng lập tức nhớ đến lão Phí còn đang nợ boss mấy chục tỷ, không khỏi hiểu ra phần nào.
Lâm Duệ đã mặc kệ đôi trâu ngựa này, hắn mang theo Tiên Vu Yên và Thượng Quan Thiên Di cùng ra cửa, lên phi liễn của Vũ Hóa Huyền. Vốn còn có Cơ Tuyết Oánh đi theo, nhưng nàng còn phải bồi tiếp Hàn Tiên Nhi, để Hàn Tiên Nhi trải qua giai đoạn giảm sóc tâm lý.
Cơ Tuyết Oánh khí chất thanh thuần, lại thêm thân thể nhỏ nhắn, người khác vừa thấy đã thương, dễ dàng nhận được hảo cảm của người khác, là đối tượng trấn an Hàn Tiên Nhi tốt nhất.
Lâm Duệ không biết là, lúc này ở Thần Cung trên bầu trời Lạc Kinh, đại ti thiên đã nhận được phi thư của Hàn Nguyên Bá. Hàn Nguyên Bá nói là muốn quay về bẩm báo nhưng thực chất đã sớm gửi phi thư về cho đại ti thiên.
Đại ti thiên nhìn con số trên phi thư mà thất thần:
- 48,2 triệu lượng thần kim sao? Là gần 5 tỷ ma ngân sao?
Đằng sau còn có chút số lẻ nhưng đại ti thiên lười đếm. Hắn kinh ngạc nhìn ra bầu trời, khẽ thổn thức:
- Thật là may mắn!
Trước kia đại ti thiên thật ra không để ý gì đến thuế thu của Đại Tống. Triều Đại Tống thực lực tốt cũng được, nát cũng được, không quan hệ gì nhiều với Thần Cung.
Nếu như Đại Tống suy vong, triều đình quá kém, vậy thì đổi nhà khác lên nắm thiên hạ là được, Thần Cung vẫn ở đó, có chút tổn hao nào đâu. Đại Tống làm càng nhiều chuyện bẩn thỉu, tương lai Thần ra tay diệt trừ Đại Tống, thay đổi triều đình lại càng danh chính ngôn thuận!
Cho dù đại quân Luyện Ngục đánh lên mặt đất, bọn họ cũng có thể dùng mạng người đánh hao tổn chiến với đối phương.
Ba vị Thần trong Luyện Ngục có thể khống chế yêu ma, các vị Thần trên mặt đất cũng có thể. Thần Cung cũng có bí pháp tế luyện yêu ma, mấy ngày có thể tế luyện ra ngàn vạn ma quân chiến đấu với Luyện Ngục. Bọn họ chỉ cần duy trì đầy đủ nhân khẩu, để màn trời không sụp xuống là được, dù cho Đại Tống rối loạn thì cũng còn rất nhiều địa vực khác.
Đợi khi Luyện Ngục bị tiêu hao nhất định, Thần có thể ra tay, một lần trấn áp.
Nhưng lần này ma triều Luyện Ngục có gì đó không đúng, vực ngoại thiên ma mang đến biến số rất lớn. Dù là ba vị Thần trong Luyện Ngục, hay là ma quân đều mạnh mẽ hơn mấy chục năm trước nhiều.
Ba vị Thần trong Luyện Ngục vốn là phe thua cuộc, đã không tiếc gì cả, tiếp nhận mọi thứ có thể giúp họ tăng lên thực lực. Vì thế phe Luyện Ngục tiếp nhận vật tư thiên ma nhiều hơn nhiều phe mặt đất, nhiều hơn rất nhiều!
Đại ti thiên còn cảm giác được ý chí của Thần, tuyệt đối không được để Đại Tống sụp đổ!
Có thể vì việc này liên quan đến mở rộng màn trời, nhiều nhất hai, ba trăm năm nữa, màn trời sẽ mở rộng bao lấy thiên ma nguyên hương. Chỉ khi bộc phát chiến tranh, nhân khẩu Thiên Cực tinh giảm sút, diện tích màn trời mới thu lại.
Cũng có thể là vì Căn, từ giữa năm trước, đại ti thiên cảm ứng được lực hút của Căn mạnh hơn rất nhiều, có thể đây là bước bức ép ba vị Thần trong Luyện Ngục đánh lên mặt đất.
Cho nên một năm vừa qua, Thần Cung nghiêm túc chưa từng có, đốc xúc chỉnh đốn Đại Tống chuẩn bị chiến đấu. Nhưng đào núi đâu phải chuyện một ngày, tệ nạn Đại Tống kéo dài cả mấy ngàn năm, giờ đâu thể chỉnh đốn trong thời gian ngắn chứ? Cho nên Lâm Hạo mang đến khoản tiền tài về cho triều đình vô cùng quý giá.
Đại ti thiên thầm nghĩ kẻ này cũng không uổng công hắn và Thần coi trọng, nâng đỡ. Hắn và Thần đều biết kẻ này có vấn đề, ẩn giấu bí mật rất lớn, thậm chí có thể là vực ngoại thiên ma. Nhưng Lâm Hạo lại đả kích vực ngoại thiên ma và ma giáo là sự thật, trị an quanh Lạc Kinh cũng được cải thiện rất nhiều.
Mà giờ kẻ này lại mang tiền bạc đến cho triều đình, vấn đề thân phận chỉ là chuyện nhỏ. Ở trong mắt của Thần, toàn bộ bán thần trở xuống đều chỉ là sâu kiến, dù có vào Trường Sinh cũng không phải ngoại lệ. Mà dù có là vực ngoại thiên ma thì cũng sớm muộn trở thành con dân của Thần mà thôi.
Kẻ địch của Thần chỉ có mấy vị Vực Sâu kia, còn có mấy vị Thần mượn nhờ pháp môn đặc biệt, nửa bước siêu thoát màn trời mà thôi.
Khí độ của Thần vô cùng bao dung, bao la vạn trượng! Thần nào có chân chính để ý đến đề phòng vực ngoại thiên ma chứ?
Đại ti thiên lập tức đứng dậy, đi về hướng Thần Tiêu Điện.
Hôm nay, Vũ Hóa Huyền và Lâm Hạo nhất định sẽ lên Thần Tiêu Điện bẩm báo, Thần cũng sẽ giáng lâm, đại ti thiên nên chuẩn bị trước.
Lúc này, đại ti thiên mệnh lệnh đông đảo tế tự dọn sạch điện đường, đốt lên thần hương Đông Vực Sâu yêu thích, thiên tử và thần sứ thứ nhất, Lạc Vọng Thư cũng lần lượt tiến vào.
Đại ti thiên xoay người lại, liếc nhìn 3 người:
- Các ngươi có biết thuế thu tinh cảng hôm nay là bao nhiêu không?
Hắn chắp tay sau lưng, thanh âm đầy cảm thán:
- Là 4,8 tỉ ma ngân! Tương đương với 25% thuế ruộng Đại Tống, 15% thuế thân. Ta nhớ lúc trước Thần từng có lệnh, để triều đình chuẩn bị sẵn nửa năm quân phí, hình như quân phí chuẩn bị được cũng chỉ có 10 tỉ ma ngân nhỉ? Có thể thấy Trấn Quốc Hầu trung tâm với nước, thật tâm hoàn thành trách nhiệm.
Thần sứ thứ nhất và Lạc Vọng Thư cùng nhìn nhau, khó nói nên lời.
Thiên tử thì nhíu mày lại, ánh mắt đầy phức tạp. Hắn nghe ra ý châm chọc trong lời đại ti thiên.
Thuế thân chính là thuế đầu người, hiện tại trên danh sách, Đại Tống có 62 triệu nam đinh, mỗi người mỗi năm một hai ma ngân, đây là loại thuế chính của Đại Tống. Nhưng không phải nam đinh nào cũng nộp được đủ tiền, triều đình mỗi năm chủ thu được chừng nửa số.
Còn về thuế ruộng, Đại Tống khi khai quốc, ban đầu mỗi năm thu 29 tỉ ma ngân. Sau khi khai quốc, số lượng ruộng đất còn tăng lên hơn năm lần, nhưng thuế ruộng thu được lại chỉ còn 19 tỉ ma ngân… Đây còn là kết quả bọn họ cố sức thanh tra tình trạng ruộng đồng.
Vậy mà tinh cảng ngày đầu tiên đã thu vào 4,8 tỉ lượng ma ngân, thêm vào tiền bán đất và bán giấy phép lúc trước, thu vào đã vượt quá 10 tỉ lượng ma ngân.
Do đây là ngày đầu tiên mở tinh cảng, lần đầu tiên chính thức giao dịch, phía thiên ma cố tình làm lớn nhưng dù vậy, về sau mỗi ngày thu được một phần ba mươi hôm nay cũng là một con số kinh khủng.
Thiên tử để ý hơn cả là giọng điệu châm chọc của đại ti thiên. Khi mới khai quốc, hương hào không dám làm trái ý Thần, xâm chiến ruộng đất, trốn thuế. Nhưng kể từ Thái Tông, vị này giở thủ đoạn trên thuế ruộng, bồi dưỡng thế lực hoàng gia, thế là trên sao dưới làm vậy, dần dần thành ung nhọt khắp toàn quốc.
Thái Tông và Nhân Tông thật ra chỉ giấu một phần nhỏ thuế ruộng, để nuôi dưỡng tư quân, nhưng lại tạo thành thế tuyết lở, Đại Tống thế dần suy sụp. Trong mắt đám môn phiệt thế gia, thiên tử còn làm như vậy, sao bọn họ không được làm? Thần muốn trách tội thì trách tội thiên tử trước a!
Lần này Luyện Ngục xuất binh, thiên tử và các vị thần sứ thanh tra chặt các loại thuế, chém đầu hơn 3000 người, mới truy hồi được 2 tỉ ma ngân. Nhưng bọn họ còn chưa đụng được đến đám xương cứng, những người bị chém đầu chỉ là tiểu nhân bị đẩy ra chịu tội thay mà thôi.
Thiên tử gần đây còn biết hai vị tiên tổ của mình trong Luyện Ngục có hành động, làm hắn tiến lùi khó quyết định, vẫn còn do dự. Hiện giờ tình hình tinh cảng càng làm thiên tử thêm phức tạp, không biết nên vui hay nên buồn.
Đại ti thiên hơi biến sắc nhìn lên trời, hắn lập tức làm lễ:
- Thần đã tỉnh, chờ ngài giáng lâm.
Lúc này, Lâm Duệ cũng đã về đến Lạc Kinh. Từ tinh cảng về Lạc Kinh không đến một vạn dặm, phi liễn của Vũ Hóa Huyền phi cấp tốc, chỉ sau 400 hô hấp đã về đến Lạc Kinh.
Phi liễn sau khi vào kinh thì lên thẳng Thần Cung, dừng lại trước Thần Tiêu Điện.
Mấy người vừa xuống khỏi phi liễn là nghe thấy tiếng chuông vang lên từ Thần Tiêu Điện, một cỗ thần niệm vô cùng huy hoàng từ trên trời giáng lâm xuống, thần uy mênh mông nháy mắt xung kích toàn bộ Thần Cung.
Lâm Duệ thần sắc trang nghiêm, hắn biết Đông Vực Sâu đã giáng lâm Thần Cung. Vũ Hóa Huyền cũng sắc mặt đầy trang nghiêm, hai người cùng từng bước một đi lên bậc thang Thần Tiêu Điện, tiến vào bên trong.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 59 |