Mua Nô Lệ Bán Nhân
Chương 4: Mua Nô Lệ Bán Nhân
Hôm nay tôi quyết định làm nhiều hơn hôm qua, tôi đem toàn bộ lượng bột mì trong bao còn dư hôm qua toàn bộ làm hết thành bánh mì.
Tôi làm ra được năm trăm ba mươi ổ bánh mì, sau đó tôi cũng ra chợ mua trứng, mua thịt để chuẩn bị cho sáng ngày mai.
Ở đây có một loại dầu chiên, nó được chiết xuất từ trái ô liu, một loại trái phổ biến ở thế giới này. Loại dầu này tôi dùng để chiên trứng.
Tôi ra ngoài và lại cho bọn nhóc thêm một đồng, thế là bọn chúng lại chạy tung tăng khắp phố hò rằng ngày mai sẽ có một món mỹ vị tại tiệm bánh mì PôPô ở chợ, nhưng giá lại rẽ, mọi người mau đến mua xem kẻo hết. Tôi còn hứa hẹn với bọn nhóc rằng, nếu làm tốt sẽ được thưởng thêm một đồng.
Đến tối, trước khi lên giường đi ngủ tôi lại tiến hành đếm tiền hôm nay, cứ mỗi ổ bánh mì bán ra tôi lại lời 1,5 đồng, bán hết 240 ổ, tôi lời được tổng cộng 360 đồng. Tôi đem sáu mươi đồng mua trứng còn lại 300 đồng tròn.
Làm xong xuôi mọi việc tôi lại leo lên giường đi ngủ.
Một đêm an tại không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau.
Tiệm bánh mì của tôi đã hoàn toàn bùng nổ con số, số lượng người chen chúc kín mít đến mức tắc nghẽn đường phố chỉ vì họ muốn thử ổ bánh mì của tôi.
Cô bé tiểu thư hôm qua lại đến tiệm của tôi, lần này cô còn lôi theo cả ba mẹ và các anh chị của mình đến, nam tước Norman sau khi ăn thử chiếc bánh mì của tôi thì tấm tắc khen ngon, ông còn ngỏ ý mời tôi về làm đầu bếp riêng cho nhà ông, nhưng tôi lại khéo léo từ chối. Cuối cùng tôi nói với ông ấy nếu ông ấy muốn ăn thì sau này không cần đến tận chỗ tôi, cứ việc ngồi tại nhà sẽ có người mang đến. Và thế là lô hàng hai mươi ổ bánh mì hằng ngày của tôi đã được thoả hiệp.
Với hơn 530 ổ bánh mì, tôi đã hoàn toàn bán sạch chỉ với ba giờ.
Tôi tính đi tính lại kĩ càng, hôm nay 530 ổ bánh mì, tôi lại kiếm lời được 795 đồng, cộng với 300 đồng ngày hôm qua thì tôi có 1095 đồng. Nếu quy đổi ra tiền bạc sẽ là 10 bạc và 95 đồng. Thế là sau hai ngày, tôi đã làm ra một con số mà ở thế giới này hàng ngàn người mơ ước đạt tới.
Nhưng hôm nay thật sự tôi rất mệt, khách hàng quá đông, đông đến mức tiệm của tôi như muốn triệt để vỡ nát vậy. Thiết nghĩ tôi nên kiếm một người phục vụ, để giảm bớt công việc ở đây. Và điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là nó, chợ buôn nô lệ.
Nơi đây là một khu phố dơ bẩn, còn dơ hơn cả khu ổ chuột, đặt chân đến đây mà tôi không tránh khỏi một cảm giác buồn nôn, kinh tởm, điều đấy nói lên sự khốn khổ của những nô lệ bán nhân, họ bị tước đoạt quyền được sống, quyền được tự do, và quyền truy cầu hạnh phúc, tôi bỏ ra suốt mười bốn năm đọc sách, bốn năm làm việc, chính là mong ước rồi sẽ thay đổi được hiện thực này.
Tôi nhanh chóng đi đến chợ buôn nô lệ, từng cái lồng sắt được sắp chồng chất ngỗ ngang, từng người bán nhân nhơ nhác, rách rưới thân thể, trên người của họ có rất nhiều thương tích, đôi tay đôi chân họ đều bị gông xiềng khoá chặt, mùi máu hoà lẫn với không khí làm nó trở nên tanh tưởi vô cùng. Nhưng tôi vẫn cố nén lại cơn buồn nôn mà bước vào trong.
Trong một cửa hàng nô lệ, một lão già gian thương, lão là kẻ chuyên buôn nô lệ, lão mang trên mình bộ đồ Rococo xa xỉ của giới thượng lưu, tay chống gậy, nhẫn vàng nhẫn bạc đeo đều mười ngón.
Lúc này khi thấy tôi tiến vào thì gã vui sướng chạy tới, hớn hở nói.
- Hoan nghênh quý khách ghé thăm chợ nô lệ, không biết ngài cần gì?
Nghe lão hỏi vậy, tôi cũng liền trả lời.
- Tôi muốn mua một nô lệ, tốt nhất là khéo léo một chút. Loại bạc.
- Thì ra ngài cần một nộ lệ như vậy, hê hê, mời ngài.. mời ngài theo tôi. Phía sau tôi sẽ cho ngài thấy, ngài lựa chọn tiệm của tôi là đúng đắn như thế nào.
Thế là tôi theo lão tiến ra sau, lúc này tôi mới nhìn được rõ ràng mọi thứ, sự tàn nhẫn của con người, nhiều vũng máu me tràn lan trên đất, những loại hình tra tấn mà khiến tôi cũng cảm thấy rợn người, phía xa xa đằng sau tấm màn che kia, tôi có thấy vài cánh tay lòi ra, đó xác của những bán nhân bị tra tấn đến chết, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, rùi bọ bu đầy nơi.
Lúc này khi mãi đang quan sát thì một thanh âm xen vào khiến tôi chững lại, quay sang nhìn.
- Khách quan, loại mà ngài cần đang ở ngay đây!!
Roẹt!!!... Tấm màn che bỗng chốc vén lên.
Phía sau lưng lão ta, toàn là những nữ bán nhân xinh đẹp, xinh đến mức kinh ngạc, họ đều bị giam vào những chiếc lồng sắt. Họ càng xinh đẹp bấy nhiêu thì nổi tuyệt vọng trong họ càng lớn bấy nhiêu.
Gần như tất cả trong số họ đều không ai phát ra bất cứ một âm thanh nào. Vì họ biết dù có la hét thế nào cũng không ai đến cứu họ, không những thế họ còn sẽ bị những kẻ kia đánh đập, huỷ hoại thân thể, họ đã phó mặc cho dòng đời đưa đẩy, ít nói đi vài câu, thì càng sống lâu hơn một chút.
Bạn có biết? khi một người đã không còn biết khóc hay cười thì họ đã tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức cùng cực, tuyệt vọng đến mức mà đối với họ, sống hay chết đã không còn ý nghĩa.
Tôi loay hoay dòm ngó xung quanh, nhìn từng gương mặt nhợt nhạt mà lòng nhói lên từng cơn, nếu có thể tôi thật sự muốn cứu toàn bộ ra. Họ đều là những cô gái rất xinh đẹp mà một gã như tôi thì lại vô cùng quý trọng những cái đẹp.
Tôi cứ nhòm ngó mãi mà không biết phải chọn ai, trong lúc bất giác tôi nhìn thấy một cô gái bán nhân, cô đang khóc, đôi mắt cô ấy rơi xuống từng giọt lệ, cơ thể của cô cũng khẽ run lên vì sợ hãi.
Còn sợ? Còn khóc? Tức là còn biết quý trọng mạng sống của mình, cô ấy vẫn muốn sống tiếp, cô ấy rất sợ những đau đớn cùng dày vò. Và thế là đã đủ lý do để tôi phải chọn lấy cô ấy.
- Tôi lấy người này
Tôi đi lại chiếc lồng sắt giam cô ấy mà quay sang nói với lãi già gian thương kia.
- Ây da, ngài thật là tinh mắt, rất biết lựa hàng, ngài xem, cô ta là hồ ly chín đuôi, mà hồ ly chín đuôi lại là giới quý tộc của tộc bán nhân đấy. Cô ta mới vừa được chuyển đến hôm nay, tôi dự tính sẽ đem cô ta đi bán đấu giá nhưng ngài xem, ngài lại chọn mất rồi.
Lão thấy tôi chọn trúng người thì lại lén phén cái trò gian thương.
- Bao nhiêu?
Tôi ngay khắc chém ngang lời của lão, nếu còn để lão lấm lém cái miệng, hồi nữa hẳn là cái giá trên trời mất.
- Hê hê, quý khách à.. sở gỉ cô ta nếu bán đấu giá thậm chí có thể lên tới hơn nửa đồng tiền vàng, nhưng hôm nay gặp ngài coi như có duyên, tôi giảm giá cho ngài.. chỉ.. mười đồng tiền bạc thôi.. hê hê.
Lão nói hết sức tỉnh, nhưng tôi thì như bị chọc tiết, khiến tâm thần kinh ngạc không thôi.
- Mười đồng tiền bạc????
Tôi nổi cáu, nắm lấy cổ áo của lão lên mà quát
- Sao lão không đi ăn cướp luôn đi???
- A haha, khách quan bĩnh tĩnh chút, bình tình chút.. không thì tôi bán ngài chín đồng bạc.. giảm một đồng cũng được mà haha
- Tôi nói là năm đồng!!!
- Khách quan, ngài xem cô ta là loại thượng hạng, cô ta thậm chí vẫn còn...
- Tôi nói là năm đồng, không bán thì miễn
Thế là tôi nhấc chân đi về, nhưng chỉ mới vài bước thì lại bị lão gọi lại.
- Khách quan xin dừng bước, dừng bước.. bảy đồng bạc, bảy đồng bạc được không? nó là chót rồi, tôi không thể giảm hơn.
Cái giá bảy đồng bạc vẫn là quá lớn, tôi thậm chí còn không mang theo nhiều tiền đến vậy nhưng cuối cùng tôi cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý với lão cái giá trên trời ấy.
Tôi móc bao tiền bên trong người mình vứt cho lão.
- Năm đồng bạc đấy lão già khốn kiếp, hai đồng kia kêu người của ông ngày mai tới tiệm bánh mì PôPô tại chợ mà lãnh.
Thấy tôi đồng ý lão lại cười một nụ cười gian thương mà nói.
- Được được, khách quý, đây đây, hàng của ngài đây, mới nãy tôi còn chưa nói hết, cô ta vẫn còn trinh đấy. Hê Hê
Lão nói rồi đem chùm chìa khoá vắt bên hông ra, mở lồng sắt, mặc cho tâm trạng tôi như muốn nổ tung đến nơi, tôi biết mình bị lừa.
- Này con á nhân kia, mày còn không mau chui ra?
Lão lấy một cái roi mây quấn sau người mà quất xuống, nhưng lão còn chưa kịp vung xuống thì đã bị tay tôi nắm chặt lại.
- Nếu đã là hàng của tôi thì việc giáo huấn không mượn ông phải nhúng tay vào.
Tôi ngay chóng hất tay lão ra.
- Ahaha, khách quan nói phải, khách quan nói chí phải. ha ha
Thấy tôi nổi nóng, lão cũng tém lại vài phần.
Lúc này, tôi quay sang và nói với cô gái bán nhân kia.
- Còn cô, nếu muốn sống thì đi theo tôi.
Thế là tôi quay lưng, lạnh lùng bước đi nhanh ra ngoài, cô gái bán nhân ấy cũng vội vã chui ra, chạy theo sau tôi.
- Chúc quy khách tận hưởng khoái lạc, nếu còn muốn mua nô lệ cứ đến tìm tôi. Haha
Từ đằng xa tôi vẫn nghe thấy cái nụ cười đểu trá ấy của lão.
Đăng bởi | NắmSáng |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |