Tiêu Tử Nguyệt 4
Chương 95: Tiêu Tử Nguyệt 4
Đúng là có cảm giác của một kim ốc tàng kiều, chỉ là không biết "kiều”này có xứng với những thứ này hay không.
“Tiểu thư, xin hỏi đến đây có việc gì?”
Dì Vương cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, trong lòng không ngừng cầu mong Tiêu Tử Nguyệt sẽ sớm rời đi. Sau một thời gian chung sống, bà từ lâu đã yêu thương Vân Xu như con gái ruột, không muốn nàng phải chịu một chút tổn thương nào.
Ánh mắt Tiêu Tử Nguyệt chậm rãi chuyển đến trên người dì Vương,
"Ta tới tìm một người phụ nữ, nàng tên là Vân Xu."
Giọng điệu của nàng tao nhã, lời nói rõ ràng, nhưng thái độ lại mang theo chút cứng rắn.
Da đầu dì Vương liền như căng lên, giả bộ nói:
"Ngươi tìm nhầm nơi rồi, ở đây không có người nào tên như vậy."
Tiêu Tử Nguyệt liếc bà một cái, trong mắt mang theo ý cười như không cười, lập tức bắt đầu đi vòng quanh nhà, dì Vương lo lắng liền ngăn nàng lại,
"Tiểu thư à, ngươi làm như vậy thật không được thích hợp cho lắm, đó là xâm nhập gia cư bất hợp pháp."
“Với tư cách là vị hôn thê của Lục Trạch, ta đến thăm căn nhà do hắn đứng tên không có gì quá đáng chứ.”
Tiêu Tử Nguyệt mặc kệ sự ngăn cản của bà, đi vào xem xét từng phòng một.
"Không có ở đây."
"Trên ban công cũng không có."
Vậy thì chỉ còn lại gian phòng ngủ cuối cùng thôi, Tiêu Tử Nguyệt tiến về phía cửa phòng ngủ, dì Vương ở bên cạnh sống chết ngăn nàng lại, Tiêu Tử Nguyệt không muốn xảy ra xung đột thể xác với người khác, vì vậy hai người cứ đứng giằng co qua lại trên hành lang.
Lách cách một tiếng, cánh cửa cao hơn mét mở ra.
Tiêu Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt phượng từ từ mở to, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên vẻ kinh ngạc, chiếc túi xách nhỏ trên tay rơi xuống đất.
Trong một khoảnh khắc, dường như có vô số đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ trước mắt.
Trong một giây hoảng hốt, nàng chợt hiểu ra vì sao Lục Trạch lại làm như vậy.
…
Người phụ nữ ôm mèo tò mò nhìn qua.
Dung mạo của nàng tinh tế đến mức không chút tỳ vết, tóc dài đen như mực, làn da nõn nà, cùng đôi mắt như giăng đầy sao trời kia, đó là vẻ xinh đẹp đến cả vị thần khắt khe nhất cũng không thể không rủ lòng thương.
Bất cứ ai thấy nàng lần đầu đều phải than thở sao không gặp nàng sớm hơn.
Tiêu Tử Nguyệt ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt tựa thần tiên, rất lâu cũng chưa hoàn hồn.
“Cô Vân Xu, sao cô lại ra đây! Mau trở về!”
Thím Vương sốt ruột đến xoay mòng mòng, nàng ngăn cản rất lâu, không ngờ Vân Xu lại mở cửa.
Cánh tay mảnh mai của Vân Xu ôm chặt Noãn Noãn vào lòng, nhỏ tiếng nói:
“Ta nghe có người đang gọi tên ta, nên ra ngoài xem thử.”
Sau đó ánh mắt trong suốt nhìn về phía Tiêu Tử Nguyệt:
“Xin hỏi ngươi đến tìm ta sao?”
Ngay cả giọng nói cũng hoàn hảo đến vậy, như khối ngọc thượng hạng nhất va vào nhau, lanh lảnh mà êm tai, trên đời sao lại có người xinh đẹp như vậy chứ.
Tiêu Tử Nguyệt sững người đứng yên tại chỗ, mãi đến khi Vân Xu lên tiếng, mới hoảng hốt lấy lại tinh thần.
[Ting! Hoàn thành nhiệm vụ giải cứu nữ phụ Tiêu Tử Nguyệt.]
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như Vân Xu nghe thấy tiếng máy móc kỳ lại vang lên trong hư không.
Hai người trước mặt cũng không có gì khác thường, lẽ nào nàng nghe nhầm?
Nụ cười xa cách đoan trang của Tiêu Tử Nguyệt lập tức trở nên dịu dàng nhiệt tình, như hoa hồng có gai giấu đi gai nhọn, chỉ để lộ cánh hoa xinh xắn, nàng tiến lên một bước, không màng đến ánh mắt cảnh cáo của thím Vương, mỉm cười nói:
“Đúng vậy, ta đến tìm ngươi, liệu ta có vinh hạnh được trò chuyện với ngươi không?”
Vân Xu cực kì kinh ngạc, người nàng quen biết ít đến đáng thương, thế mà lại có người đến tìm nàng.
Mang theo lòng hiếu kì, nàng và Tiêu Tử Nguyệt cùng ngồi lên sô pha trong phòng khách.
Thím Vương thấy Tiêu Tử Nguyệt thay đổi thái độ, cũng không nói thêm, chỉ rót trà cho hai người, sau đó đứng sang một bên.
Tiêu Tử Nguyệt âm thầm rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ngồi gần rồi, nàng như ngửi thấy mùi hương thanh nhã thoang thoảng, rất ít rất nhạt, nhưng lại hớp hồn người.
Nàng nghe thấy tiếng tim đập rất rõ ràng, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước.
Định thần lại, Tiêu Tử Nguyệt liếc nhìn mèo mập lười biếng trong lòng Vân Xu, có lẽ bắt đầu từ mèo là cách tốt nhất.
“Nó là mèo cưng của ngươi sao? Nhìn qua rất đáng yêu.”
Tiêu Tử Nguyệt chỉ mèo.
“Đúng vậy, nó tên Noãn Noãn, là một con mèo Ragdoll siêu đáng yêu.”
Giọng nói Vân Xu mang theo chút vui vẻ, thú cưng của mình được người ta thích, là một chuyện rất vui sướng.
Tiêu Tử Nguyệt tự thả like cho mình, nói tiếp:
“Thì ra nó tên Noãn Noãn, cái tên này rất hay.”
“Vì bụng của Noãn Noãn rất ấm, nên mới lấy tên đó.”
Vân Xu càng vui hơn, nàng nói với Tiêu Tử Nguyệt:
“Ngươi muốn sờ không?”
Cảm giác Tiêu Tử Nguyệt dành cho mèo rất bình thường, nhưng thấy dáng vẻ hớn hở của Vân Xu, nàng đột nhiên cảm thấy con mèo tên Noãn Noãn kia vô cùng xinh đẹp, vượt xa tất cả loài mèo trên thế giới này.
Nàng vươn tay xoa đầu Noãn Noãn, có lẽ vì nằm trong lòng chủ nhân rất có cảm giác an toàn, Noãn Noãn chỉ lười nhác liếc nàng một cái.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |